“Đúng vậy, em định kí hợp đồng, tự mình làm.” Tô Tầm Vị nghe thấy tiếng của anh, không dừng bít, thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh như đang thảo luận về thời tiết hôm nay.
“Tự mình làm? Em làm chuyện này không sợ đắc tội với người ta à?” Tả Cánh Thành có chút lo lắng nói: “Mấy công nhân đang làm ở nhà ăn, thấy bản kế hoạch của em, bọn họ không còn công việc nữa, đây chẳng phải là đắc tôi với người ta à?”
Đặc biệt là Triệu Thanh Sơn với Triệu Thiết Trụ, đã làm ở nhà ăn lâu như vậy rồi. Nếu bản kế hoạch này của Tô Tầm Vị được duyệt, thật sự kí hợp đồng nhà ăn, người ta mất việc rồi, nhất định sẽ hận cô chết mất.
Tô Tầm Vị sớm đã nghĩ đến chuyện này.
Cô bình tĩnh nói: “Thế cũng không còn cách nào khác, đắc tội cũng đã đắc tội rồi. Anh nghĩ xem, bọn họ làm việc lười biếng, không chịu thay đổi, bây giờ nhà ăn Tây càng ngày càng tốt, người đến nhà ăn Đông ít đi, nhưng tiên lương bọn họ nhận được lại y hệt bọn em bên nhà ăn Tây, vốn dĩ chẳng công bằng. Bây giờ lãnh đạo đề xuất mở rộng nhà ăn, đầu bếp Triệu không đồng ý, cãi nhau với lãnh đạo. Em thấy ý của lãnh đạo, việc mở rộng nhà ăn là phải làm, nhưng họ lại nói tài chính eo hẹp, không thể tuyển thêm người. Anh nghĩ xem, nếu mở rộng nhà ăn, lượng công việc của bọn em mỗi ngày đều rất nhiều, vậy mà mỗi tháng cũng chỉ có từng ấy tiền lương, ai chịu làm chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây