Vừa nằm xuống, Tả Cánh Thành đã lôi cô vào ngực, ôm thật chặt, cười trầm ấp, nói: "Mấy bông hoa thôi mà em coi như bảo bối thế!"
Tô Tầm Vị cười, nói: "Anh tặng em mà, tất nhiên là bảo bối rồi, với cả em còn chưa tặng gì cho anh đâu."
Giọng nói Tả Cánh Thành vẫn vui vẻ, nói: "Nói cũng phải, thế thì em nên bồi thường cho anh đi."
Nói rồi, tay của anh lại bắt đầu sờ lung tung.
Trong bóng đêm, khiến cảm giác của con người ta trở nên nhạy bén, mặt Tô Tầm Vị đỏ bừng, đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Đã trễ rồi, anh đừng đùa nữa. Ngày mai còn phải đi làm đấy, thức thêm một lúc là ngày mai không dậy nổi đấy."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây