"Đúng vậy! Thầy Triệu, nếu thầy không nấu ăn được, thầy có thể để đầu bếp Tô nấu ăn ở cả hai nhà ăn luôn! Ít nhất những món ăn họ làm đều đầy đủ hương vị và không trộn lẫn với nhau! Mọi người ăn uống sẽ đều cảm thấy vui vẻ hơn!"
Triệu Thanh Sơn nghe được lời này thì không vui.
Ông ta đã quen với việc làm chủ trong nhà ăn, làm việc lâu ngày, đương nhiên coi nhà ăn như nhà của mình, nấu nướng càng có lệ, qua loa hơn.
Như vậy chỉ cần đồ ăn có thể ăn được, dù sao hàng tháng cũng vẫn nhận được tiền lương, làm nhiều thức ăn ngon mà cầu kỳ như vậy không phải là đang tự giày vò mình sao?
Triệu Thanh Sơn liếc nhìn những nhân viên này một cách cao ngạo, lạnh lùng nói: "Các người nói hay lắm! Tôi đã làm món này hơn mười năm rồi! Các người cũng đã ăn nó hơn mười năm! Đây là định ăn cháo đá bát hả? Nhấc bát lên ăn thì chả nói gì, khi bỏ bát xuống rồi thì lại chửi rủa chê bai này nọ! Đầu bếp kia mới ngày đầu tiên đến nhà ăn Tây làm, nên cô ta làm màu bày đặt làm nhiều món, nhưng chẳng lẽ mỗi ngày cô ta còn có thể làm nhiều món ngon như vậy nữa sao? Sớm hay muộn không phải cũng làm món hầm chung như này thôi! Thích ăn thì ăn, không thích ăn thì về nhà mở bếp tự nấu đi!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây