Lúc này chức vụ trong cơ quan là bát cơm sắt (công việc ổn định), cô sẽ không dễ dàng bị sa thải, trừ khi cô làm điều gì đó rất sai trái không thể tha thứ được, công việc đó còn có thể được truyền lại cho người thân, làm sao có thể dễ dàng sa thải vậy được?
Tô Tầm Vị khẽ mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn không có chút sợ hãi, bình tĩnh nói: "Con trai của ông cướp nguyên liệu từ nhà ăn Tây trước, anh ta cũng là người đánh tôi trước, sau đó tôi mới đánh trả. Nếu như thầy Triệu cho rằng chuyện này cần báo cáo lên lãnh đạo và tôi có thể mất đi công việc này thì ông cứ việc đi đi, nhưng tôi cảnh cáo trước, dù tôi có thực sự mất việc vì chuyện này thật đi nữa, thì công việc này đến lượt ai làm cũng sẽ chẳng đến lượt con trai ông làm đâu."
Vừa nói, Tô Tầm Vị vừa liếc nhìn Triệu Thiết Trụ với vẻ mỉa mai.
Triệu Thiết Trụ bị Tô Tầm Vị xúc phạm đến mức không kìm được tức giận, lập tức bước tới, chỉ vào Tô Tầm Vị và chửi: "Con khốn hôi hám! Mày nói gì đấy! Mày tin không! Mày mà dám nói thêm một câu nữa thì tao sẽ đánh chết mày đấy!"
Anh ta còn chưa nói xong, Tả Cánh Thành đang ngồi ăn sáng bên cạnh lập tức ngước mắt lên, nhìn vào mặt anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây