"Tiền gì? Lúc Vân Hiên đi mẹ còn đưa cả tiền mua quan tài cho nó rồi, ra ngoài cái gì cũng cần đến tiền, ngồi xe cũng mất tiền, ra ngoài cũng cần tiền, nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho mẹ chứ! Mẹ thấy chính là con không có việc gì nên kiếm chuyện đúng không! Con chờ đó cho mẹ, con hô to gọi nhỏ với mẹ như vậy, đợi đến khi Vân Hiên trở lại mẹ nhất định sẽ nói lại với nó!" Mẹ Lục cũng không chịu thua, chỉ vào Kiều Thanh mắng.
"Mẹ còn nói dối nữa! Con đã biết hết rồi! Chắc chắn trên người anh Vân Hiên có tiền! Chắc chắn là tiền của anh ấy ở chỗ mẹ!" Ở trong đầu Kiều Thanh, Lục Vân Hiên đương nhiên là vô cùng tốt, tất nhiên cô ta sẽ không nghĩ là Lục Vân Hiên muốn lặng lẽ giấu tiền đi để anh ta dùng một mình, kiểu người vừa không trả nợ, cũng không cho người trong nhà dùng, cho nên cô ta một mực nhận định là mẹ Lục đã giấu số tiền kia không chịu lấy ra tiêu!
Chỉ có điều Kiều Thanh thật sự đổ oan cho mẹ Lục rồi, mẹ Lục đâu có nhìn thấy số tiền Lục Vân Hiên cầm?
Bà ta thấy dáng vẻ này của Kiều Thanh, tức đến mức thở hổn hển, cả người phát run, lập tức đặt mông ngồi ở trên mặt đất bắt đầu lăn lộn khóc lóc om sòm, kêu gào: "Ông trời ơi, tôi đã tạo cái nghiệt gì đây chứ! Cưới được cô con dâu không hiếu thuận với tôi còn chưa tính, mỗi ngày làm đồ ăn cho ăn rồi, mà vẫn còn chê này chê kia, còn nói tôi keo kiệt, khắt khe với cô ta, tôi tạo nghiệt gì đây không biết nữa! Con dâu người ta nấu nước rửa chân, lên núi đốn củi, cái gì cũng làm…"
Mẹ Lục không chỉ gân cổ gào khóc, mà còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, Kiều Thanh cũng bị dáng vẻ vô lại này của bà ta khiến cho tức giận đến không nhẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây