Tô Tầm Vị không muốn nhắc tới gã đàn ông hạ đẳng đó nữa vì cảm thấy xui xẻo, cô nói: “Ôi chao, trên đời này đâu phải chỉ có người học hành đàng hoàng mới xứng có một cuộc sống tốt đẹp, thợ thủ công như mẹ con mình cũng có thể được như vậy mà ạ. Bán gần hết cơm rồi, dọn dẹp rồi mình về thôi. Đúng rồi, chết cha, hình như con quên đưa cơm cho ba rồi…”
“Không sao, chẳng phải ở đây còn thừa chút canh à? Trộn với cơm rồi mang cho ông ấy là được, hồi trước lúc vừa ra riêng cũng đưa khoai lang cho ổng như vậy mà.”
Hai mẹ con cười cười nói nói, dọn dẹp gian hàng rồi đi về nhà, mẹ Tô nóng lòng đút tiền vào túi, tỉ mỉ xếp từng tờ tiền một.
Phía bên này, sau khi Dương Hồng Hoa mua hai phần cơm mang về, bà ta cẩn thận ăn thử.
Chút xíu đồ ăn này thôi mà tốn gần hai đồng, bà ta chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây