Nghe vậy, ba Tô không đồng ý, lườm Tô Tầm Sinh một cái, nói: “Mày chỉ biết nghĩ đến chuyện tiêu tiền, chuyển lên thị trấn, mua gì cũng cần phiếu, lại không có ruộng để trồng trọt, không được chia lương thực, hai đứa lại không có việc làm ổn định, thì chỉ có nước chết đói, ở thôn Bình An ít nhất cũng không chết đói, còn có thể tự nuôi lợn, nuôi gà vịt, chúng có thể đẻ trứng nữa.”
Tô Tầm Vị thấy không thể nói chuyện này với cha mẹ, cứ nói tiếp thế này chắc chắn lại cãi nhau, đây chính là vấn đề thế hệ, một sớm một chiều chắc chắn không thể thay đổi được.
Cô vội vàng chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện với Tô Tầm Sinh, nói: “Anh, em đã làm xong tương ớt cho anh, nếu anh ra ngoài không biết nấu ăn, thì chỉ cần chần sơ mì rồi cho tương ớt vào trộn ăn là được, ngon lắm.”
Nghe nói có đồ ăn ngon, sự chú ý của Tô Tầm Sinh quả nhiên đã bị chuyển hướng.
Anh ấy liên tục nói: “Vậy thì quá tốt rồi, đôi khi ở ngoài làm việc, anh lại nhớ đến đồ ăn ngon của em nấu, ngày mai anh phải lên trị trấn lại, em biết Cảnh Thành đang ở đâu không? Em có muốn anh mang đồ gì cho cậu ta không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây