Thực ra anh ấy rất tham ăn đồ ăn do em gái mình nấu, nhưng lại ngại không dám nói thẳng ra.
Trước đây anh ấy cảm thấy ở nhà thầy ăn cơm cũng rất ngon, nhưng từ khi người nấu ăn ở nhà được đổi thành Tô Tầm Vị, thì khẩu vị của anh ấy liền hình thành sự xảo nguyệt, anh cảm thấy đồ ăn nào mình ăn cũng không ngon bằng đồ của em gái mình nấu. Ngay cả việc ngày hôm qua khi ăn tiệc cưới ở trong thành phố thì anh ấy cũng cảm thấy mùi vị chỉ tầm thường, thực sự không ngon bằng đồ của em gái mình làm.
"Đúng rồi, trên đường về anh có gặp tên khốn Lục Vân Hiên đó, không biết anh ta đã xảy ra chuyện gì, mà anh ta bước đi một cách khập khiễng, nhìn thấy anh ta anh suýt nữa thì cười đến chết mất, không biết là người nào có lòng tốt đã khiến anh ta thành ra bộ dạng như thế.” Khi Tô Tầm Sinh nghĩ đến bộ dạng buồn cười của Lục Vân Hiên, thì anh ấy liền không kiềm chế được mà bật cười.
Tô Tầm Vị sau khi nghe anh ấy miêu tả, thì cũng không kiềm chế được mà cong môi lên, và khi cô tưởng tượng ra bộ dạng thảm hại của Lục Vân Hiên, thì cô cũng liền cười mà nói: "Ai có khả năng là người tốt đó kia chứ? Em thử tìm được không? Ai bảo anh ta đã ngăn cản em mà còn nói chuyện lung tung nữa.”
Vừa nghe thấy Lục Vân Hiên thực sự đến làm khó em gái mình, thì Tô Tầm Sinh lập tức trợn to hai mắt, mà hướng về phía Tô Tầm Vị, sau đó anh ấy lo lắng và nói: “Anh ta vẫn còn muốn bắt nạt em sao? Nếu biết trước thì vừa rồi lúc gặp anh ta trên đường gặp thì anh nên đánh anh ta một trận, em có chịu thiệt thòi gì chưa?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây