"Cái gì cô ấy mang đến đều là đồ tốt, đương nhiên là anh muốn ăn. En cũng biết điều kiện và hoàn cảnh gia đình anh, làm như vậy có thể tiết kiệm được một bữa ăn. Như thế thì anh cũng sẽ dư dả tiền hơn một chút, ít cần sự hỗ trợ của em hơn. Anh luôn suy nghĩ và cân nhắc về tương lai của chúng mình, nhưng em lại…"
Lục Vân Hiên muốn nói lại thôi, thở dài nặng nề.
Vốn là chuyện câu kết làm bậy, nhưng khi anh ta dùng lời lẽ thông minh như vậy để biện hộ, lại có vẻ như Lục Vân Hiên đang là người phải chịu tủi thân.
Ngay cả Kiều Phú Quý cũng cau mày, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao mày không hỏi rõ trước! Bản thân mình ngu dốt thì phải biết thương lượng với tao chứ! Chỉ biết làm hỏng việc thôi! Bây giờ thể diện của mười tám đời tổ tông đều bị mày vứt mất hết rồi! Vừa lòng mày chưa?”
Kiều Thanh bị Kiều Phù Quý mắng, đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn không hối cải, cắn môi, không phục nói: “Làm sao mà con biết anh Vân Hiên sẽ uống nước của cô ta chứ! Nếu anh ấy không uống nước trong ấm nước của Vân Nhã thì chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao! Người gặp chuyện bây giờ sẽ là Tả Cánh Thành và Vân Nhã!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây