Hai người vừa chạy vừa rượt đuổi nhau, cả hai đều thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức.
Cuối cùng, Tô Tầm Vị chạy vào một con hẻm, quẹo mấy lần, cuối cùng cũng thoát khỏi được người đàn ông đó.
Tô Tầm Vi đã hoàn toàn kiệt sức, lập tức ngồi sụp xuống trong góc, thở hổn hển, thấp giọng lẩm bẩm: "Con người thời nay thật tận tâm, đã qua ngần ấy ngày, thế mà vẫn nhận ra mình, đúng là vừa bực vừa phục.”
Vừa dứt lời, cô vỗ nhẹ vào ngực để bình tĩnh lại, một lúc sau cô mới đứng dậy.
Tuy nhiên, sau khi đứng dậy, Tô Tầm Vị đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây