Kiều Phú Quý nhìn Tô Tầm Vị, nói: "Ai cho phép cô bán đồ ăn ở đây! Tôi tạm thời không truy cứu cái hành vi đầu cơ trục lợi này! Chỉ là ở đây bụi bặm quá nhiều, nhỡ đồ ăn của cô không sạch sẽ, những công nhân này ăn vào rồi cơ thể thấy khó chịu, sẽ làm chậm tiến độ xây dựng đường! Đây là mệnh lệnh từ lãnh đạo thị trấn! Nhất định con đường này phải được xây dựng đúng thời hạn! Nếu một công nhân bị bệnh, thời gian và tiến độ xây dựng sẽ bị trì hoãn đi một phần! Cô có thể chịu được trách nhiệm này không? Cô đang chơi đùa cái gì vậy? "
Ý tứ của việc này rất rõ ràng, ông ta muốn đuổi Tô Tầm Vị đi, ngăn cản Tô Tầm Vị bán cơm hộp ở đây.
Hơn nữa, nếu ông ta trực tiếp cấm Tô Tầm Vị bán cơm hộp ở đây thì cũng không sao, nhưng ông ta lại gán cho Tô Tầm Vị cái tội danh lớn như vậy.
Sắc mặt Tô Tầm Vị không khỏi tối sầm, ngước mắt lên nhìn Kiều Phú Quý, nhưng Kiều Phú Quý đã là một con cáo già thành tinh, vẻ mặt không có chút áy náy nào, trái lại càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ trích đến cả Tả Cánh Thành đang đứng ở một bên giúp đỡ Tô Tầm Vị thu tiền, nói: “Còn cả cậu nữa thanh niên tri thức Tả, cậu cũng là một người trẻ tuổi như này, cấp trên yêu cầu mấy người trẻ tuổi về quê để tham gia vào chuyện xây dựng quê hương đất nước. Còn cậu thì hay rồi, chính cậu nhìn lại mình xem mình đang làm cái gì! Đầu tiên là có quan hệ nam nữ với một cô gái trong thôn, bây giờ đã kết hôn thì cậu lại đang giúp cô ấy làm những chuyện đầu cơ trục lợi, đều là những chuyện chẳng ra thể thống gì, đây i là cách cư xử của một thanh niên tri thức sao?”
Lời quở trách của Kiều Phú Quý nếu là những thanh niên tri thức khác chắc đã đỏ mặt xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, không chốn dung thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây