"Cô bị sốt, bác cả Tầm Vị đã tới nhà nhờ chúng tôi đưa cô đi khám bệnh, đã tiêm thuốc và uống thuốc rồi, thấy cô đã đổ mồ hôi, cơn sốt cũng đã giảm, có thể về nhà." Tả Cánh Thành trầm giọng nói.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tả Cánh Thành, niềm vui háo hức trên mặt Vân Nhã lập tức tắt ngấm, thậm chí trên mặt cô ấy còn hiện lên vẻ chán nản nhàn nhạt.
Đầu óc cô ấy quả thực thấy hơi choáng váng, nhưng bây giờ cơn sốt cũng đã qua, sự tỉnh táo cũng dần trở lại.
Cô ấy chậm rãi liếc nhìn khuôn mặt Tô Tầm Vị đang ngồi cách đó không xa, nở một nụ cười nhợt nhạt, nói đầy vẻ xin lỗi: “Chị dâu, thực sự xin lỗi chị, đã là nửa đêm rồi còn làm phiền hai anh chị như vậy, còn làm phiền hai người nghỉ ngơi, em thực sự xin lỗi. Cơ thể em thế này thực sự quá yếu ớt, mới làm việc khổ cực được vài ngày đã phát sốt, đúng là vô dụng, vẫn là chị dâu mới là người tài giỏi, có lúc em thực sự ghen tị với chị dâu đấy.”
Đây không phải là đang bóng gió nói cơ thể cô ấy yếu đuối, nhưng có xuất thân tốt, không thể chịu đựng gian khổ, trong khi Tô Tầm Vị cô đây lại chỉ là một người phụ nữ quê mùa, da dày thịt béo sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây