"Con bà già Diêu Tố Phân này thật vô liêm sỉ! Việc họ bị ngộ độc sau khi ăn nấm thì liên quan gì đến con mà lại đến quầy hàng của con để gây rắc rối! Điều này có nghĩa là bà ta không muốn để cho men biết! Nếu mẹ biết, thì bà đây phải đánh bà ta một trận, răng rơi đầy đất mới được!" Mẹ Tô bực bội, mắng: "Chỉ cần uống nước bẩn thì đúng là có lợi cho chúng rồi. Loại hung ác nham hiểm hèn hạ này nên bị Diêm Vương bắt xuống cho vào chảo dầu ở tầng địa ngục thứ mười tám!”
Nghe mẹ Tô phẫn nộ như vậy, Tô Tầm Vị sợ bà nổi giận nên vội vàng an ủi: “Bà ta chỉ đang tự lấy đá đập vào chân mình thôi, không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của con cả, mà ngược lại còn khiến người biết chuyện bọn họ bị ngộ độc, bị chê cười một trận, tên đạo đức giả Lục Vân Hiên rất sĩ diện, điều này quả thực so với giết anh ta còn khó chịu hơn."
"Đúng vậy, vẫn là con thông minh, ngày mai mẹ đi làm ruộng sẽ kể cái chuyện cười cho người dân khắp cả vùng." Mẹ Tô cười khẩy.
Đây mới là mẹ cô chứ. Tô Tầm Vị không nhịn được liếc nhìn bà bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tô Tầm Vị vốn tưởng chuyện bị Tả Cánh Thành bắt quả tang tại chỗ vì buôn chuyện sẽ bị trò đùa của cô và mẹ cô kết thúc, ai ngờ sau khi hai người tắm rửa xong trở về phòng, Tả Cánh Thành đột nhiên nhìn chằm chằm cô, nói câu kinh động lòng người: "Chúng ta sinh con đi, em cảm thấy thế nào?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây