Tô Tầm Vị xoay người sang một bên, đột nhiên ôm anh thật chặt.
“Em xin lỗi.” Cô thì thầm.
“Đang yên lành sao lại nói xin lỗi anh?” Tả Cánh Thành đã tắt đèn, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trong vòng tay, nhưng có thể cảm nhận được động tác của cô dịu dàng và cẩn thận hơn trước.
“Sao anh không nói cho em biết chuyện dạ dày anh không tốt? Lúc ở nước ngoài sao lại còn nằm viện nhiều lần như vậy?” Tô Tầm Vị vùi mặt vào ngực anh, thì thầm trách cứ: “Sao anh không trân trọng thân thể của mình?”
“Không có không trân trọng, chỉ là vừa mới qua đó không quen với thức ăn, sau đó đành phải bắt chước dáng vẻ của em nấu ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây