Vươn tay ôm Khương Nghiên vào lòng, Lục Vân Thăng khẽ nói: "Vợ à, anh làm em tủi thân rồi, lần sau tuyệt đối không để em ăn cơm một mình trong bếp nữa."
"Được." Khương Nghiên gật đầu, có lợi thì không chiếm mới là đồ ngốc.
Bữa cơm này ăn đến tám giờ rưỡi, mọi người no nê mới ra về, lúc đi ai nấy đều xoa bụng đầy thỏa mãn.
Tiễn mọi người đi, Lục Vân Thăng đóng then cửa sân, Khương Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy Lục Vân Thăng.
"Em mệt chết đi được, sau này không làm tiệc tùng nữa."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây