Viên Tố Phượng giữ chặt Phùng Ánh Xuân, cười hỏi: “Lại làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói không được sao, em cầm cây gậy to như vậy, thật không sợ nguy hiểm sao?”
“Tên nhóc con này cùng những người khác đào cái hố to ở trong núi, muốn học theo thợ săn bẫy thú rừng, kết quả không bắt được con mồi ngược lại làm cho thôn dân gần đó ngã xuống, may mắn bọn chúng không để cọc nhọn gì đó vào trong hố, bằng không người ta ngã nguy hiểm thì phải làm sao.”
Lúc người kia tìm tới cửa, Phùng Ánh Xuân tức giận đến mức không chịu được.
Nếu như xảy ra án mạng, không chỉ ảnh hưởng thanh danh của đứa nhỏ, càng sẽ ảnh hưởng tiền đồ của ba cậu bé.
Từ Viễn Hàng oan ức nói: “Mẹ, cái hố kia không đến một mét, chính là chúng con sợ có người rơi vào đi cho nên mới cố ý không đóng cọc thứ, hơn nữa còn đặt bảng ở bên cạnh, ai ngờ được như vậy cũng có thể rơi vào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây