Nhiều tiền như vậy tự nhiên lại rơi vào tay quốc gia và chính phủ, vừa nghĩ đã thấy đau lòng.
“Chú em, nếu cậu ở bên kia không nổi nữa, vậy thì tới Cương thành đi theo anh, bảo đảm sẽ cho cậu cơm ngon rượu say.”
Trương Thụ lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh Triệu, nhưng người nhà của tôi đều ở bên kia, đi không được.”
Hai người anh một câu tôi một câu, sau khi thành thật với nhau xong, Triệu Minh Thừa hỏi: “Chú em Trương, cậu nói rõ cho anh biết, lần này Trung Hoa thật tâm muốn đàm phán sao? Rốt cuộc mục đích của bên kia là gì?”
Trương Thụ cười khổ: “Anh Triệu, đây không phải là anh đang làm khó tôi sao, tôi bị giam mới được thả ra, vốn là tôi tự ý kinh doanh Đan Tu Nhan đã khiến cho phía trên rất tức giận, sao có thể nói những chuyện cơ mật này cho tôi nghe được chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây