Nhưng Khương Nghiên không thể thừa nhận, cô cũng cười chào hỏi, “Không ngờ lại được gặp lại, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ.”
Trần Chí Viễn cười lắc đầu.
Con nhóc ranh ma, xem ra là không muốn thừa nhận, sợ rước họa vào thân.
Người đàn ông mặc quân phục đương nhiên nhìn thấu tâm tư nhỏ của Khương Nghiên, ông ta nhìn Khương Nghiên bằng ánh mắt trìu mến và tự giới thiệu.
“Tôi tên là Hạ Vi Dân, người ngồi đối diện cô là Kỹ sư Trần Chí Viễn, người kia là Giáo sư Thái Tư Trình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây