Thấy Diệp Phượng Kiều giận đùng đùng trở lại, hơn nữa còn hai tay trống trơn, cô ta vội tiến lên hỏi.
"Em Phượng Kiều, em cứ vậy rời đi sao? Khương Nghiên không chia cho em chén cơm nào sao?"
Diệp Phượng Kiều đang bực bội, Trang Thúy Châu lại không có mắt nhắc đến chuyện này, lửa giận trong lòng càng lớn hơn.
Cô ta cả giận nói: "Chia chia cái gì? Tại sao người ta phải chia cho em, chị muốn ăn thì tự đến cửa mà đòi đi, đừng có mà hỏi thăm chỗ em, em còn phải về nhà nấu cơm."
Diệp Phượng Kiều cũng rầm một tiếng đóng sập cửa sân lại, để lại Trang Thúy Châu mặt đầy mơ hồ, hận đến ngứa răng lại không thể phát tác, cũng thở phì phò quay lại nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây