Lưu Tiểu Đậu cũng ôm chặt lấy chị hai nhà mình, hai chị em ôm nhau nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Tiểu Đậu, vừa nãy em nói chuyện không có bị nói lắp nữa.” Lưu Tiểu Mạch bỗng nhiên phát hiện ra.
Lưu Tiểu Đậu lập tức ngẩn người ra tại chỗ, hồi tưởng lại khoảnh khắc ban nãy: “Chị, chị hai, em, em thật sự không có nói lắp.”
Lưu Tiểu Mạch: “...”
Sao lại nói lắp nữa rồi?
Lưu Tiểu Mạch nghi ngờ thói quen nói lắp của Lưu Tiểu Đậu phần lớn là do vấn đề tâm lý, vẫn có thể trị được. Đợi cô giải quyết xong chuyện lo lắng trong lòng, sau đó cô sẽ để tâm đến việc nói chuyện nuốt chữ của em gái mình.
“Hai chị phải cho em chơi cùng nữa!” Lưu Tiểu Hổ bĩu môi chen vào giữa hai chị gái.
Lưu Tiểu Mạch sờ đầu em trai, khen ngợi: “Hôm nay Tiểu Hổ cũng rất tuyệt vời! Không học theo các bạn khác đi đánh nhau.”
Lưu Tiểu Hổ tự hào mà ưỡn ngực: “Chị hai đã nói rồi, thứ ngu xuẩn mới đánh nhau để giải quyết vấn đề, người thông minh đều sẽ chọn cách ẩn mình. Em là người thông minh giống y như chị hai vậy đó!”
Lưu Tiểu Mạch: “... Quả nhiên là không sai.”
Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu Hổ đều là vừa thấy tranh chấp nổi lên thì liền chạy về nhà, cũng không biết tình hình hiện trường ẩu đả của nhóm người đó thế nào. Nhưng rõ ràng là Hà Tại Châu số ít khó địch lại đám đông.
Lưu Tiểu Mạch lại không có quá nhiều đồng cảm đối với chuyện này. Ông nội của Hà Tại Châu thật sự đã làm sai, Hà Tại Châu lại là người rất khó khiến người khác nảy sinh lòng yêu mến.
Chuyện kỳ lạ là cô không có cảm giác quen thuộc với một số người trong sách.
Bao gồm cả cái tên Hà Tại Châu này.
Lẽ nào ở trong văn niên đại gốc chỉ là một người qua đường bình thường? Là kiểu người thậm chí không xứng đáng có một cái tên.
“Chị hai.”
Lưu Tiểu Đậu kéo kéo tay áo cô, Lưu Tiểu Mạch liền bừng tỉnh trở lại.
Cô nhìn Lưu Tiểu Đậu có hơi bất mãn, cho rằng cô bé vẫn đang khó chịu, vừa muốn an ủi cô bé thì lại nghe Lưu Tiểu Đậu nói: “Tôn Đại Chí có nói, người đang yên đang lành không, không thể tùy tiện nguyền rủa bản thân, nếu không, nếu không…”
Miệng của Lưu Tiểu Đậu cũng bắt đầu mếu máo.
“Thật sự không được có đúng không, tùy tiện nguyền rủa bản thân không phải là rất dại dột sao?” Lưu Tiểu Mạch cũng tán đồng.
Lưu Tiểu Đậu mở to mắt: “Vậy, vậy…”
“Chị cũng không có nói mình bị bệnh, cha mẹ lại càng không nói.” Lưu Tiểu Mạch trở mình, lộ ra phần lưng: “Chỉ là chị đang thấy không được thoải mái, sau lưng ngứa ngáy cũng là không thoải mái rồi đấy.”
“...” Mắt của Lưu Tiểu Đậu chợt sáng lên: “Chị hai, chị thật thông minh quá đi!”
“Em sẽ gãi ngứa cho chị hai!” Lưu Tiểu Hổ cũng cười hi hi rồi bò lên, ba chị em đùa giỡn trên giường một hồi lâu.
Không khí trong nhà rất hòa thuận, bên ngoài cũng êm xuôi.
Đồng chí Trương Tú Hồng bày ra bộ dạng mình là người đoan chính mà đi trên đường.
Đồng chí Lưu Nhị Trụ ở bên cạnh bà ta đang nhẫn nhịn chịu khó giúp bà ta xách giỏ.
Có rất nhiều người chen chúc vây quanh bà ta cùng đi suốt chặng đường.
“Hồng Tử, Hồng Tử, bà kể cho tôi nghe thêm nữa đi!”
“Sếp lớn trong huyện đến rồi, sao bà không sợ mà còn nói chuyện hay đến vậy.”
Trương Tú Hồng khẽ nhếch miệng.
Làm sao bà ta biết được người đó là lãnh đạo trong huyện, bà ta còn tưởng là công xã ghé ngang qua nữa đấy.