Cháu của bà Tư, Tôn Đại Chí lặng lẽ kéo Lưu Tiểu Hổ: “Chị hai cậu thật sự không khỏe sao? Không lừa bịp đấy chứ?”
Tuy Lưu Tiểu Hổ còn nhỏ lại dễ khóc, nhưng vẫn biết bảo vệ người nhà.
Cậu bé lập tức nói: “Đương nhiên rồi! Chị của tớ chưa từng nói dối bao giờ!”
Nhìn thấy Lưu Tiểu Đậu cũng đưa ánh mắt hung dữ nhìn qua, Tôn Đại Chí có hơi luống cuống, sợ rằng hai chị em này sẽ quay về kể tội, đến lúc đó Lưu Tiểu Mạch không dẫn bọn chúng đi đại đội khác lấy bi ve nữa.
Cậu bé lập tức sửa sai nói: “Tớ không có ý nói chị hai của cậu nói dối, tớ nghe bà nội nói con người không thể tự nguyền rủa bản thân, bởi vì sẽ rất dễ thành sự thật!”
Lưu Tiểu Hổ vô cùng nghi ngờ: “Là thật hay giả vậy?”
“Thật đó, thật đó, nếu không tin thì cậu, cậu…” Tôn Đại Chí ngó đông ngó tây, đột nhiên đưa tay chỉ: “Không tin thì cậu nhìn Hà Tại Châu đi! Bà nội tớ nói ông của cậu ấy lúc trước làm đại đội trưởng, từ sáng đến tối thề thốt nếu bản thân làm chuyện xấu thì sẽ chủ động đến nông trường cải tạo. Bây giờ ông của cậu ấy đi rồi đấy!”
Hà Tại Châu lẻ loi đứng trước rừng trúc, không biết tại sao lại thế này, trên má còn có một vết bầm.
Nghe thấy người khác nhắc đến mình, lưng đột nhiên thẳng tắp, dùng sức chặt mấy cây trúc, chắc là muốn ôm về nhà.
“Cậu ta chặt trúc làm gì vậy?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Tôn Đại Chí không hổ là cháu của bà Tư, chuyện nhà ai cũng biết, nói lớn: “Căn nhà gạch ngói xanh trước đây của cậu ta bị tịch thu rồi, nơi ở hiện tại tệ lắm. Công dụng của trúc có thể làm được nhiều thứ lắm, làm giỏ xách hay làm gùi đều cần dùng đến nó, còn có thể chống đỡ mái nhà nữa!”
Mấy đứa nhóc lập tức bàn tán rôm rả.
“Tớ biết tớ biết, nhà bọn họ là phần tử xấu, là kẻ địch của chúng ta đấy.”
“Cậu nhìn giày của cậu ta đi! Rách đến thế rồi mà vẫn còn mang, sao cậu ta không đi chân trần như chúng ta nhỉ? Sao mẹ cậu ta không vá nó lại nhỉ?”
“Mẹ cậu ta là thanh niên tri thức, từ thành phố lớn đến, mẹ mình nói mẹ cậu ta chưa từng ra khỏi cửa, chưa từng làm việc, mẹ cậu ta chắc chắn là không biết vá giày rồi!”
“Thanh niên tri thức thật vô dụng, sau này mình nhất định sẽ không lấy thanh niên tri thức.”
Bước chân của Hà Tại Châu chợt dừng lại.
Cậu bé xoay người lại, ánh mắt sắc bén vừa lạnh lẽo vừa kiên định: “Mọi người đang nói gì đấy?”
Đám trẻ đang nói chuyện vui vẻ nghe thấy vậy liền ngẩn người ra, cả đám bắt đầu nhao nhao lên.
“Cậu ta đang nhìn chúng ta kìa, cậu ta còn nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa đó!”
“Chúng ta phải lật đổ phần tử xấu!”
Đám nhóc dựa vào thế lực đông ào ào xông qua đó.
Hà Tại Châu đặt đống trúc dưới chân, nở nụ cười lạnh, nắm chặt nắm tay.
...
Lúc Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu Hổ về nhà, dáng vẻ đều trông rất mệt mỏi.
“Làm sao thế?” Lưu Tiểu Mạch thấy lạ nên mới hỏi.
Lưu Tiểu Đậu ôm một bụng không vui, ba la bô lô kể lại chuyện ở ngoài cho chị hai mình nghe.
Như thể đang nói hết những lo lắng trong lòng của cô bé vậy: “Chị hai, bọn họ còn dám hành xử như vậy, nếu đến đội sản xuất khác, họ có chịu nghe lời chị không?”
Lưu Tiểu Mạch ôm lấy đứa em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình, có vẻ cô bé đang rối tinh rối mù hết cả lên: “Đừng sợ, bọn họ có nghe lời hay không cũng chả sao cả, không ảnh hưởng đến chị của em.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin