Đó đúng thật là con dâu thứ hai của bà cụ, cái dáng vẻ giả vờ khi làm việc của Trương Tú Hồng kia cả thôn không có người thứ hai đâu.
Bà cụ Lưu dùng đôi mắt già nua lườm từ đầu đến cuối, bọn họ bị lừa cả rồi, sao không ai chịu hỏi bà cụ một tiếng.
Đúng lúc Lưu Tiểu Dũng đi ngang qua, bà cụ Lưu nhanh chóng gọi cậu ta: “Cháu cả, mau lại đây bà bảo!”
Lưu Tiểu Dũng hừ một tiếng, chạy nhanh như bay vọt đi mất.
Cậu ta vẫn còn nhớ chuyện bà cụ Lưu lấy mất hai quả trứng chim của cậu ta, nhất quyết không đội trời chung.
Bà cụ Lưu: “...”
Bà cụ cũng không thể phát bực được, thu dọn lưỡi liềm bỏ vào gùi rồi đi về phía chuồng lợn trong thôn, bà cụ phải tìm mấy chị em già để kể chuyện ly kỳ này mới được.
……
Lưu Tiểu Mạch tạm thời không biết chuyện mẹ của cô nổi trội hơn người này.
Tạm gác chuyện xa vời, cô ở nhà giải quyết cho xong nỗi lo trước mắt của bản thân. Đầu tiên là việc bà cụ Lưu muốn bán cô để kiếm tiền học phí cho Lưu Tiểu Dũng, thứ hai là bà cụ Lưu ép đứa trẻ mười tuổi như cô xuống đồng làm việc.
Nói cho cùng là người sau phục vụ cho người trước, bà cụ Lưu ép cô xuống đồng là vì muốn lập hình tượng giỏi giang cho cô, thuận tiện để bà cụ bán được giá tốt.
Vì vậy chỉ cần giải quyết vấn đề trước mắt, chuyện sau này sẽ không trở thành ngọn núi chèn ép lên người. Ngoài ra, tri thức thay đổi vận mệnh, dù thế nào cô cũng phải đi học. Hiện tại là năm 1974 rồi, đời này của cô có thể thi vào đại học là chuyện bình thường.
Mấu chốt là giải quyết vấn đề trước mắt nằm ở một người, đứa cháu trai độc nhất của nhà họ Đào.
Lưu Tiểu Mạch chớp chớp mắt, nhất định phải nghĩ ra cách để gạt bỏ cái tên này ra khỏi cuộc đời mình.
Trong văn niên đại gốc, bà cụ Lưu im lìm làm chuyện này không đánh tiếng, khi Trương Tú Hồng và Lưu Nhị Trụ biết được thì ván sớm đã đóng thuyền rồi.
Lưu Nhị Trụ đương nhiên là sẽ không thể chấp nhận chuyện cưới xin này, bọn họ lăn lộn khóc lóc om sòm đòi từ hôn, nhưng tiền sính lễ đính hôn đều bị bà cụ Lưu nắm trong tay, nhị phòng lại không có tiền, bọn họ vĩnh viễn không thể từ hôn được.
Nhị phòng vì vậy mà càng gây chuyện hơn nữa, loại người thuộc kiểu mà ngay cả chuyện đang ăn cơm yên lành cũng có thể đột nhiên đập bát được, khiến cho những người khác trong nhà họ Lưu đều chê trách không thôi.
Suy nghĩ đầu tiên của đồng chí Trương Tú Hồng khi gặp chuyện đó chính là phải làm ầm ĩ lên, đồng chí Lưu Nhị Trụ dốc hết tâm huyết mà phối hợp. Là một người xuyên sách, Lưu Tiểu Mạch cảm thấy kế sách hèn hạ như vậy thì sẽ không thể nào làm nên chuyện được.
Trong lòng cô sớm đã có biện pháp.
Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu Hổ nhận lệnh tìm đến mấy đứa trẻ của đại đội Tùng Ngạnh mấy ngày trước đã thua hết số bi ve cho Lưu Tiểu Mạch, ba la bô lô nhắc lại mấy lời Lưu Tiểu Mạch dạy.
Ý chí chiến đấu của đám trẻ liền sục sôi: “Nói đúng lắm! Chúng ta nên đoàn kết lại cùng nhau đối phó với bên ngoài, thắng lại số bi ve của đại đội sản xuất khác!” Đấu tranh nội bộ thì sao là anh hùng hảo hán được, quan trọng là đấu không lại Lưu Tiểu Mạch.
Bây giờ khác rồi, đám trẻ đi tìm trẻ con đại đội khác chơi cờ nhảy, mấy đứa trẻ khác chắc chắn không biết cờ nhảy là gì, đến lúc đó đại đội Tùng Ngạnh của bọn chúng không thắng mà được sao?
Lưu Tiểu Đậu nói: “Đến lúc đó chị mình sẽ dẫn dắt mọi người.”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!” Đám trẻ hoan hô một trận, giống như nhìn thấy đống bi ve ùn ùn kéo tới.