Mẹ Đường bị dáng vẻ chột dạ của nó làm cho buồn cười, khóe mắt thoáng thấy Đường Văn Sinh đang giặt quần áo của Nguyên Đản rồi đem đi phơi, bà lại càng cười tươi hơn.
“Giỏi, giỏi, giỏi, Nguyên Đản của chúng ta là dũng cảm nhất.”
Khi Đường Văn Tuệ trở về, còn mang về một ít măng rừng.
“Cũng may là nó mọc trong kẽ đá nên không ai nhìn thấy, vẫn còn non, đến trưa thì cho lên bếp nấu rồi trộn ăn luôn.”
Xuyên Tử đến tìm Nguyên Đản để đi chơi, sau khi Nguyên Đản nói với người lớn, lúc này nó mới chạy “bạch bạch bạch” ra sân rồi nắm tay Xuyên Tử cùng đi về phía con đường nhỏ bên kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây