“Cái này đúng rồi.” Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang lấm lem của Niếp Niếp. Cô nhìn kỹ thì thấy được gần lỗ tai bị trầy da một chút, chắc là lúc té không cẩn thận bị đụng vào.
Chị dâu Triệu cũng thấy được, nếu không đã không tức giận mà đi tìm cha mẹ của đứa bé kia.
Con nhà ai mà chẳng là bảo vật trong nhà.
Đến chạng vạng, Đường Văn Sinh về nhà còn mua một gói bánh bỏng gạo.
“Anh nhìn thấy lúc đi qua Cung tiêu xã nên anh mua một gói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây