Đợi đến khi Đường Văn Sinh nấu đồ ăn xong, bèn gọi Phong Ánh Nguyệt dậy ăn cơm trưa, đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi.
Phong Ánh Nguyệt làm tổ trên giường, nhỏ giọng nói với Đường Văn Sinh lúc này đang vươn tay muốn bế cô lên rằng: “Văn Sinh, buổi chiều anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến nhé.”
“Em không thoải mái sao? Mặt em đỏ lắm đấy.” Đường Văn Sinh nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, sau đó vươn tay đặt lên trên trán của cô.
“Không phải, mặt em đỏ vì mới ngủ thôi.” Phong Ánh Nguyệt thuận thế bắt lấy bàn tay to lớn của anh, đặt lên phần bụng mềm mại của mình, tâm trạng vừa mong chờ vừa ngại ngùng mà nói: “Hình như em có rồi.”
Tháng trước bà dì của cô không đến, tháng này đến ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, cộng thêm việc khoảng thời gian này cô thường xuyên thấy buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây