“Không có việc gì đâu, đừng xụ mặt nữa.” Cậu Lưu thấy mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình thì cảm thấy vui vẻ: “Cậu rất nổi tiếng ở trong đơn vị, các lãnh đạo đều đến gặp cậu, còn bảo cậu phải dưỡng thương cho tốt, cũng không trừ tiền lương của cậu, vẫn trả lương cho cậu giống như lúc trước.”
“Quá nguy hiểm.” Trong lòng Phong Ánh Nguyệt vẫn còn sợ hãi: “Cậu cả, sau này lúc tan tầm cậu vẫn nên đi chung với đồng nghiệp, nhiều người sẽ an toàn hơn.”
“Trong ngõ nhỏ này cũng có sáu người nữa cùng đơn vị với cậu cả, mặc dù khác phòng ban nhưng ít nhất cũng sẽ có một hai người gì đó tan tầm cùng lúc chứ?”
Đường Văn Sinh cũng nói.
Cậu Lưu cười gật đầu: “Chính vì việc của cậu nên giờ mọi người đều cố gắng đi chung, mọi người đều chờ nhau cả, sau khi vết thương của cậu lành thì cậu cũng sẽ cùng đi làm và tan việc chung với mọi người, mấy đứa cứ yên tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây