“Không đâu, ấm áp thế cơ mà.” Phong Ánh Nguyệt cầm lấy bàn tay đang định kéo chăn của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em ngủ một lát đã, anh nhớ phải gọi em dậy đấy.”
Ban ngày Đường Văn Sinh không ngủ được, anh cứ thế ở bên cạnh Phong Ánh Nguyệt.
“Được.”
Khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại thì đã gần bốn giờ, mà lúc bọn họ vào phòng chỉ mới hơn một giờ.
Phòng sưởi ấm ở bên kia vẫn sôi nổi, lúc này giọng nói của anh hai Đường khá lớn, cô bật người ngồi dậy, Đường Văn Sinh kéo cô nằm xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây