“Mẹ.” Đường Văn Tuệ đỏ mặt.
Cả nhà vây quanh lò sưởi cười híp mắt nói chuyện, nghe Phong Ánh Nguyệt nói muốn ở nhà ở vài ngày, mọi người càng vui mừng, Nguyên Đản ôm cánh tay cô mềm mại nói: “Vậy buổi tối con ngủ với mẹ.”
“Tốt, con có quên tập đếm không đó?”
Phong Ánh Nguyệt ôm nó.
“Không có, ngày nào con cũng đếm cùng bác hai đó.” Nguyên Đản kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con có thể đếm tới ba mươi hai!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây