Phong Ánh Nguyệt cầm lấy rồi nhìn cẩn thận, không phải kiểu được bán ở tòa nhà thương mại trên huyện, kiểu này là loại tốt hơn, hạt phấn nhỏ, lượng phấn cũng nhiều.
“Anh nhờ người mua sao?”
Đường Văn Sinh gật đầu: “Anh tích góp tiền riêng của anh, giờ thì hết sạch rồi, em xem như là anh chưa từng giấu tiền nhé?”
Mỗi tháng được phát lương, Đường Văn Sinh đều đưa về hết, nói là khoản tiền riêng ấy là từ nguồn tiền của công việc khác hay gì đó, Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ, đưa cho Nguyên Đản, bảo nó đặt lên trên cái bàn nhỏ trong phòng.
“Vậy thì cứ coi như là không biết đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây