Nhưng không sao, quan trọng là cô đã được sống lại!
[Ting, mời ký chủ mỗi ngày tiến hành điểm danh, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.]
Cái gì? Chẳng lẽ cô chính là con cưng của số phận trong truyền thuyết hay sao?
Tô Noãn Noãn lắc đầu nguầy nguậy, nếu cô là con cưng của số phận thì sao tai nạn đó lại chỉ có một mình cô chết được?
[Ting, hệ thống điểm danh mỗi ngày có thể điểm danh ba lần ở những địa điểm khác nhau.]
Mỗi ngày có thể điểm danh ba lần sao? Quá đã! Cái hệ thống này mạnh phết.
[Ting, ký chủ bắt buộc phải điểm danh ở những địa điểm khác nhau.]
Địa điểm khác nhau? Cái này định nghĩa thế nào đây? Tô Noãn Noãn không hiểu lắm, kệ đi, cứ điểm danh thử đã.
“Điểm danh.”
[Ting, chúc mừng ký chủ điểm danh tại nhà thành công, nhận được ba cân thịt ba chỉ.]
Thịt ba chỉ! Quá ngon!
Tuy kiếp trước ăn thường xuyên, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô đã lâu lắm rồi không được ăn thịt.
Biết sao được, cái cơ thể này của cô thèm thịt quá đi mất.
Nghĩ đến món thịt kho tàu, Tô Noãn Noãn nuốt nước miếng ừng ực.
[Ting, chúc mừng ký chủ điểm danh thành công, nhận được túi đồ hệ thống mười ô, mỗi ô có thể xếp chồng vật phẩm 999 đơn vị, một cân tính là một đơn vị. Thịt ba chỉ đã tự động bỏ vào túi đồ hệ thống.]
Nhìn hình ảnh thịt ba chỉ *3 trong túi đồ hệ thống, cái túi đồ này cũng tiện lợi phết, mỗi tội có mười ô, hơi ít.
Tô Noãn Noãn bước xuống giường, đi ra sân.
Nhà họ Tô đông người, nên sân cũng được xây rất rộng.
Tô Noãn Noãn có năm người anh trai, cô đứng thứ sáu.
Anh cả Tô Đại Thành, lấy vợ là Lý Xuân Lan, Lý Xuân Lan sinh được hai đứa con trai, Tô Thanh Tùng mười tuổi, Tô Cẩm Trình (Tiểu Bảo) ba tuổi.
Anh hai Tô Nhị Tài, lấy vợ là Lương Phượng Trúc, sinh được ba đứa con gái, lần lượt là Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hoa, Tô Tiểu Thảo.
Anh ba Tô Tam Huy, lấy vợ là Vương Gia Huệ, sinh được một trai một gái, Tô Hàng Thành, Tô Đan Thụy.
Anh tư Tô Tứ Phương, lấy vợ là Phùng Nhã Văn, sinh được một cô con gái tên Tô Tư Gia.
Anh năm Tô Ngọc Khanh, tên anh ấy không đặt là Tô Ngũ gì đó, vì số năm (ngũ) đọc gần giống chữ “vô”, không may mắn.
Tô Ngọc Khanh năm nay hai mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, hơn nữa anh ấy lại kén cá chọn canh, mấy cô bình thường anh ấy chẳng thèm để vào mắt.
Tô Noãn Noãn là con út.
Bà cụ Tô lớn tuổi mới sinh được con gái, hơn nữa bà có năm con trai mới có một mụn con gái.
Con trai nhiều thì có gì lạ, thế nên bà thương Tô Noãn Noãn nhất nhà.
Tô Noãn Noãn đến sân, tiếp tục điểm danh.
[Ting, điểm danh thất bại, mời ký chủ chọn địa điểm khác để điểm danh.]
Không thành công?
Tô Noãn Noãn xoa xoa cái bụng đang réo lên ùng ục, đợi ăn cơm xong rồi thử lại xem sao.
Lần theo ký ức đi vào bếp, là cái bếp lò đất, trước đây cô từng thấy khi đi làm tình nguyện viên ở nông thôn.
Mở vung nồi ra, bên trong là một bát trứng chưng đầy ắp.
Lấy một cái thìa trong tủ bát, bưng bát trứng chưng lên ăn.
Trứng chưng mềm mịn ngon miệng, trên còn nhỏ vài giọt dầu thơm, thêm chút hành lá.
“Ao ô” một miếng, quá ngon, quá mãn nguyện đi!
Ngay lúc Tô Noãn Noãn đang ăn ngon lành, thì nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Tô Noãn Noãn quay đầu lại nhìn, là cháu trai và cháu gái của nguyên thân, Tiểu Bảo và Tiểu Thảo đang đứng ở cửa bếp hít hà nước miếng, nhìn Tô Noãn Noãn cười ngây ngô.
Chúng nó một đứa mới hai tuổi, một đứa ba tuổi, bình thường để ở nhà tự chơi.
Thấy Tô Noãn Noãn nhìn sang, Tô Tiểu Bảo hoảng sợ.
“Tiểu Thảo, chạy!”
Thấy anh trai chạy, Tô Tiểu Thảo cũng bước những bước chân ngắn ngủn đuổi theo.
Tô Noãn Noãn ngây người.
Cái gì?
Tô Noãn Noãn đột nhiên nhớ ra, nguyên thân trước đây từng ăn vụng bị Tiểu Bảo nhìn thấy, Tiểu Bảo đòi ăn thì bị nguyên thân véo lén.