Một lúc lâu sau.
Tô Noãn Noãn nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra.
Bà Tô thấy Tô Noãn Noãn vẫn còn chưa tỉnh, liền khẽ kéo chăn cho cô rồi đóng cửa đi ra.
“Mẹ ơi, có gọi Noãn Noãn không ạ?” Tô Noãn Noãn nghe thấy tiếng của chị dâu cả.
“Thôi khỏi, lát nữa rửa bát xong hẵng hấp cho con bé một bát trứng gà.” Bà Tô dặn dò.
Lý Xuân Lan thầm tức giận, lại là trứng gà, con cô ta còn chưa được nếm qua bao giờ đâu. Nhưng lời mẹ chồng, cô ta nào dám cãi.
“Con biết rồi, lát nữa con hấp cho cô út một bát trứng, đợi cô ấy dậy thì ăn sau.”
Tiếng ăn uống vang lên, rồi cũng nhanh chóng im bặt.
Cả nhà còn phải ra đồng kiếm điểm công, không có điểm công, thì đến mùa thu hoạch sẽ không có thóc, không có thóc thì cả nhà nhịn đói.
Trải qua ba năm đói kém rồi, ai còn muốn chịu cảnh đói khát nữa.
Trước khi đi, bà Tô còn gõ cửa phòng Tô Noãn Noãn.
“Noãn Bảo à, trứng hấp để trong nồi đó, nhớ lấy ra ăn nha con.”
“Dạ, mẹ.” Tô Noãn Noãn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng của bà Tô, đáp lời, giọng hơi khàn khàn.
Không biết qua bao lâu, Tô Noãn Noãn tỉnh giấc.
Nhìn chiếc màn trắng trên giường, khóe miệng Tô Noãn Noãn lại giật giật.
Vì cô còn nhớ chiếc màn này là do nguyên chủ thấy Lưu Mỹ Hàm - bạn học cùng lớp khoe khoang mà đòi bà Tô mua cho bằng được, nếu không mua thì cô ta sẽ không ăn cơm.
Bà Tô chiều theo ý con gái, lại sợ cô ta bỏ ăn thật, nên đành mua cho cô ta.
Trong lòng nguyên chủ, người khác có gì thì mình cũng phải có, cô ta chẳng thèm quan tâm đến ai cả.
Nhà làm bằng gỗ, trên đầu là mái ngói lộ thiên.
Trong ký ức của Tô Noãn Noãn, đây là căn nhà độc nhất vô nhị của đại đội Hướng Dương.
Ngay cả nhà đội trưởng, cũng chỉ là nhà xây bằng gạch và lợp tranh thôi, đây cũng là một trong những thứ để cô ả tự hào.
Lắc đầu, xua tan những ký ức đó ra khỏi đầu.
Trên tường dán đầy giấy báo, trông rất sạch sẽ.
Ngoài giường ra, trong phòng còn có một chiếc bàn học, một cái giá sách, trên đó bày đầy sách vở từ nhỏ đến lớn của cô ta, đúng là biết làm màu!
Trong phòng có tủ quần áo, bàn ghế các kiểu, ngoài giường còn có cả một cái sưởi, trong ký ức của nguyên chủ, mùa đông ở đây lạnh lắm, không có cái sưởi là không xong.
Nhưng chỉ phòng cô ta mới có cả giường lẫn sưởi, phòng người khác thì chỉ có sưởi thôi.
Phòng không to không nhỏ, nhưng được cái có phòng riêng.
Trong ký ức của Tô Noãn Noãn, còn có khối người vẫn phải ngủ chung phòng với cha mẹ.
Ngay cả ba chị em Tô Tiểu Hồng, bây giờ vẫn còn phải ngủ chung phòng với chú Hai.
Nói tóm lại, Tô Noãn Noãn rất hài lòng.
[Ting, chúc mừng ký chủ nhận được hệ thống điểm danh.]
Ngay lúc này, một giọng kim loại vang lên, Tô Noãn Noãn mừng rỡ, đây chính là bàn tay vàng của mình sao?
Mình có được hệ thống này bằng cách nào nhỉ? Nhớ lại cái giọng máy móc trong hố đen trước khi xuyên không, chẳng lẽ là...?
Khoảng thời gian bà nội vừa mất, cô chịu áp lực rất lớn, lại còn đau lòng nữa.
Chỉ có đọc tiểu thuyết mới có thể làm tê liệt bản thân, quên đi sự thật bà nội đã qua đời.
Thế nên, cô cũng đã đọc đủ các loại tiểu thuyết có bàn tay vàng, biết cái này là gì.
“Hệ thống ơi, hệ thống ơi, sao mày lại chọn tao? Mày đến từ đâu?” Tô Noãn Noãn chẳng hy vọng hệ thống điểm danh này sẽ trả lời, nhưng nó lại trả lời thật.
[Ting, chào ký chủ, hệ thống điểm danh đến từ một chiều không gian cao cấp hơn, trong lúc vượt qua không gian và thời gian thì đã liên kết với ký chủ trong đường hầm thời gian, cơ thể của ký chủ đã bị tiêu hủy, đây là vật chủ gần nhất mà hệ thống tìm được có thể tiếp nhận ký chủ.]
Tô Noãn Noãn hiểu ra, chẳng phải là cái cơ thể trước kia của cô đã bay màu rồi hay sao, hệ thống điểm danh đưa cô đến những năm 70, nhưng cô nhớ hình như thời đại này thiếu ăn thiếu mặc lắm thì phải?