Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Điểm Danh Để Làm Giàu

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Mà thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô ta phải nhanh chân đi nấu cơm thôi, chứ không lát nữa cả nhà đói meo mất.

Tô Noãn Noãn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy tiếng người nói, tiếng khóc bên tai không ngớt.

Đầu đau như búa bổ, tiếng vo vo bên tai càng khiến Tô Noãn Noãn thêm bực bội.

Ai đó? Ồn ào quá!

“Im đi, ồn ào chết được!”

Bà Tô ngớ người ra, Noãn Bảo tỉnh rồi sao?

Bà lão Tô vứt cây gậy trong tay, chạy tới bên giường Tô Noãn Noãn, nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt.

Tô Noãn Noãn lờ mờ mở mắt ra thì thấy cảnh tượng này.

Một bà lão nhăn nheo, mặt đầy nếp nhăn, ghé sát mặt cô, cách có ba mươi phân, nhìn cô chằm chằm, làm cô giật bắn cả mình.

Thấy Tô Noãn Noãn tỉnh lại, bà lão vừa khóc vừa cười.

Con gái út cục cưng của bà, suýt chút nữa thì...

Nghĩ đến con bé Tô Tiểu Hồng nhà thằng hai hại con gái mình phải chịu khổ đến thế, bà hận không để đâu cho hết.

Dù sao thì nó cũng là cháu bà, nhưng trong lòng bà, không ai sánh bằng đứa con gái út của bà.

Tô Noãn Noãn hoàn hồn, cảm thấy gương mặt trước mắt sao mà quen thuộc đến lạ.

Nhưng đầu đau từng cơn, khó chịu kinh khủng.

Bên tai vẫn là tiếng khóc, ồn ào khiến cô càng khó chịu hơn.

Không kịp nghĩ xem tại sao mình lại ở đây, cô bực dọc nói: “Ra ngoài hết, im lặng đi.”

Bà Tô thấy Tô Noãn Noãn tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tô Noãn Noãn đuổi mọi người ra ngoài.

Sợ Tô Noãn Noãn khó chịu, bà vội vàng giục mọi người trong nhà đi ra.

Khi đi ngang qua Tô Tiểu Hồng, bà còn véo cho nó một cái.

Thấy Tiểu Hồng sắp khóc òa lên, thím Hai Tô - Lương Phượng Trúc nhanh tay bịt miệng nó lại.

Vốn dĩ bà đã không ưa gì nhà bọn họ rồi, không thể để cho bà ghét bỏ mình thêm được.

Thấy con gái út đã tỉnh lại, bà Tô cuống cuồng dắt theo thằng con trai thứ tư ra đồng.

Bọn họ còn phải ra đồng kiếm điểm công nữa! Nếu không phải tại con gái út bị ngã đầu, thì bà cũng đâu có xin nghỉ cho cả hai mẹ con, làm lỡ mất nửa ngày công.

Tô Noãn Noãn thấy trước khi đi, họ còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì một loạt ký ức tràn về khiến đầu cô càng đau hơn.

Đọc xong ký ức của nguyên chủ, Tô Noãn Noãn chỉ còn biết câm nín.

Thì ra đây đích thị là một con người cực phẩm.

Từ nhỏ đã ỷ vào sự thiên vị của bà cụ mà lười biếng, không chịu xuống đồng, cái này thì thôi, dù sao cô cũng có biết làm đâu.

Nhưng nguyên chủ cực phẩm đến mức, đến kẹo của đứa cháu ba tuổi cũng giật, còn lén véo cả cháu trai, cháu gái nữa chứ.

Để khỏi phải ra đồng kiếm điểm công, cô ta còn nói dối, rõ ràng là học dốt như bò, mà cứ làm bộ mình học giỏi lắm.

Điều quan trọng là bà cụ lại tin sái cổ, cứ khen mãi, bảo con gái út của mình thông minh hơn người.

Lâu dần, con người kỳ quái này, đến chính bản thân cũng tin luôn.

Tô Noãn Noãn chỉ muốn câm nín.

Sao nguyên chủ lại là một người như vậy nhỉ?

Nhưng như vậy cũng tốt, nhớ đến sự thiên vị của bà Tô đối với mình trong ký ức, lòng cô không khỏi ấm áp.

Tình mẫu tử à, cô chưa từng cảm nhận được.

Kể từ hôm nay, cô chính là Tô Noãn Noãn! Tô Noãn Noãn của những năm 70!

Tô Noãn Noãn cố nén cơn đau sau gáy, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Dường như cô đã mơ thấy một giấc mơ đẹp, khóe miệng còn hơi cong lên.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Noãn Noãn nghe thấy tiếng của chị dâu cả Lý Xuân Lan: “Tiểu Bảo, cơm nước xong rồi, đi gọi ông bà nội ra ăn cơm đi con.”

“Dạ, mẹ.” Tiểu Bảo dù mới ba tuổi, nhưng con nhà nghèo sớm quen việc, mấy chuyện ra đồng gọi người lớn về ăn cơm thì nó làm được tuốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)