“Mẹ ơi, ăn cơm ạ. Cha ơi, ăn cơm ạ. Anh cả anh hai anh ba anh tư anh năm chị dâu cả chị dâu ba ăn cơm ạ.”
“Ừ, đến đây.”
Nhà họ Tô thật sự là đông đúc mà! Tô Noãn Noãn gọi cả nhà.
Trên đường về, Tô Noãn Noãn cũng gọi đám con cháu nhà họ Tô đang chơi bên ngoài về.
Thời buổi này không có gì quan trọng hơn ăn cơm.
Nghe thấy lời Tô Noãn Noãn lập tức đi theo cô về nhà.
Tô Thanh Tùng mười tuổi rồi, tục ngữ nói trẻ ăn chóng lớn, cậu cả ngày đều cảm thấy mình ăn không đủ no, cậu đi vào bếp trước, kinh ngạc kêu lên.
“Thím hai ơi, lại có thịt ạ!”
“Đúng vậy, thịt thỏ.”
Đám con cháu khác của nhà họ Tô nghe vậy, ùa lên.
“Có thịt, tốt quá.”
“Ăn thịt rồi, ăn thịt rồi.”
Bà Tô lúc này đi vào, mặt đen lại.
“Nhỏ tiếng thôi, làm gì mà lớn tiếng thế!” Cuộc sống của người đại đội Hướng Dương không tốt lắm, lỡ nghe thấy thì sao?
Đều là người thân thích cả, không cho mượn thì cũng không được, nếu cho mượn, vậy những người khác thì sao?
Lời bà Tô vừa dứt, đám con cháu nhà họ Tô liền im lặng.
Lời bà Tô mà không nghe, thì không chỉ có một mình bà đánh đâu. Nếu bàn tay sắt của cha đánh vào mông thì sẽ đau đến mức nào chứ.
“Thôi được rồi, thôi được rồi, ăn cơm thôi.”
Khi ăn cơm, ngay cả Tô Tiểu Thảo hai tuổi bà Tô cũng chia cho một miếng thịt.
Tô Noãn Noãn đang cảm khái bà Tô thương cháu gái thì không ngờ bà lại giở chiêu này.
“Con thỏ này là do cô chúng mày bắt được đấy.”
Anh tư Tô không ngờ Tô Noãn Noãn lại có chiêu này, vừa gắp thịt thỏ vừa khen ngợi: “Được đấy, em gái, không ngờ em lại có chiêu này, hôm nào anh mua cho em một đôi giày hồi lực.”
Anh tư Tô có công việc, là một công nhân tạm thời, anh ấy không nói là kiếm được như thế nào, những người khác trong nhà họ Tô cũng không hỏi.
Tô Noãn Noãn không cảm xúc với giày hồi lực, nhưng vẫn cảm ơn: “Cảm ơn anh tư ạ.”
“Không có cô chúng mày thì chúng mày còn lâu mới có thịt mà ăn, chúng mày phải hiếu thảo với cô chúng mày biết chưa.”
Đối với miếng thịt hôm nay, Tô Tiểu Hoa sáu tuổi có quyền phát biểu nhất, tuy cô bé nhút nhát, nhưng thỏ tự đâm vào cây thì cô bé chưa từng thấy bao giờ.
“Cô giỏi lắm ạ, con thỏ lao thẳng vào cô luôn.” Tô Tiểu Hoa không nhìn thấy thỏ đâm vào cây, cô bé chỉ thấy thỏ ngã vào người Tô Noãn Noãn, còn tưởng là đâm vào người cô.
Mọi người nhà họ Tô kinh ngạc không thôi, chỉ có Tô Noãn Noãn rất xấu hổ, chỉ có thể ăn cơm để che giấu.
Đắc ý nhất vẫn là bà Tô, điều này chứng minh điều gì? Bà biết sinh mà!
Chỉ có Tô Noãn Noãn do bà sinh ra mới có phúc khí như vậy.
Tô Thanh Tùng vét vét cơm trong bát, đợi nuốt xuống rồi, mới nhìn Tô Noãn Noãn.
“Cô ơi, khi nào thì dẫn con đi với, con cũng muốn xem.”
Tô Hàng Thành và Tô Đan Thụy là anh em sinh đôi, nhưng bọn họ lại không giống nhau chút nào, bọn họ đang đi học, cũng đã học qua câu “thỏ khôn vào bẫy“.
“Cô ơi, dẫn bọn con đi với ạ.”
Tô Noãn Noãn vốn đã đủ xấu hổ rồi, nhưng bây giờ thì trực tiếp khiến cô cứng đờ.
Nếu không có hệ thống, cô làm gì có bản lĩnh này chứ.
Bà Tô là người che chở con cháu, nghe vậy.
“Đi đi đi, để cô chúng mày ăn cơm cho ngon.”
Tô Noãn Noãn cảm kích nhìn bà Tô một cái.
“Sau này phải hiếu thảo với cô chúng mày biết không?”
Câu này của bà Tô tai họ nghe phát ngán rồi, cô có thể cho họ ăn thịt, đương nhiên là phải hiếu thảo với cô rồi.
“Chúng cháu biết rồi ạ, bà ơi.”
Thấy bà Tô còn có gì đó muốn nói, Tô Noãn Noãn không chịu được nữa.
Gắp một miếng thịt bỏ vào bát bà Tô.
“Mẹ ơi, ăn cơm đi ạ.”