Hơn nữa chính trị thời đại này là vô cùng quan trọng, chỉ có thể học lại thôi.
Cũng may nguyên chủ tuy thành tích không ra gì, nhưng làm việc trên bề mặt thì rất tốt.
Chỉ riêng cái giá sách này thôi cũng đủ khiến Tô Noãn Noãn không nói nên lời.
Nhưng ký ức nói lý do nguyên chủ muốn có một cái giá sách là vì người thành phố đều có, cô ta cũng muốn có!
Cái lòng ganh đua chết tiệt này, làm lợi cho cô rồi!
Tô Noãn Noãn lấy sách chính trị lớp một ra xem, không biết có phải là do xuyên không không.
Trí nhớ của cô tốt hơn nhiều so với kiếp trước, những thứ kiếp trước xem mười lần mới nhớ được, bây giờ xem một hai lần là có thể nhớ được.
Tô Noãn Noãn có chút bất ngờ, như vậy chẳng phải cũng không kém gì xem qua là nhớ rồi sao?
Nghĩ đến việc trong nhà còn có mấy người chưa được đi học, nhà họ Tô không biết tầm quan trọng của việc học hành, cô đến từ tương lai lẽ nào lại không biết sao?
Tô Noãn Noãn quyết định, sau này tìm cơ hội nói với bà Tô, để mấy chị em Tô Tiểu Hồng đi học.
Ý của nguyên chủ cũng là không cho bọn họ đi học, cô đột ngột đề xuất có chút không thích hợp, qua một thời gian nữa rồi đề xuất vậy.
Với lại bây giờ học kỳ cũng qua một nửa rồi, đi học thì cũng không theo kịp.
Thời gian cứ thế trôi qua trong lúc Tô Noãn Noãn học tập.
So với trước đây, bây giờ học tập thật sự dễ dàng hơn nhiều.
Buổi chiều, các nhà đều cho người về nấu cơm.
Hôm nay vốn dĩ là bà Tô nấu cơm, bà đã đồng ý với Tô Noãn Noãn thì sẽ không quên.
“Nhà thằng hai, cô về nấu cơm đi!”
Chị dâu hai Tô - Lương Phượng Trúc có chút kinh ngạc, cô ấy còn tưởng bà Tô thương mình!
Anh hai Tô cũng là một người qua loa, anh ấy cũng tưởng bà Tô có ý này.
“Mẹ ơi, hay là mẹ về nấu đi ạ!” Theo anh ấy thấy thì nấu cơm dễ hơn đi làm nhiều.
Ý của anh hai Tô sao bà Tô có thể không biết, câu đó mà nói ra thì dù anh hai Tô có xì hơi bà cũng biết là thơm hay thối.
Không vui nói: “Bảo đi thì đi đi.”
Chị dâu hai Tô còn tưởng bà Tô thay đổi rồi, đặt đồ trong tay xuống.
“Vậy con về đây ạ, mẹ.”
Bà Tô lúc này mới phản ứng lại, bà quên nói đến con thỏ rồi.
Nhưng bà là người lớn nhất trong nhà họ Tô, bà có thể tự vả vào mặt mình sao?
Chị dâu hai Tô về đến nhà mới hiểu ra ý đồ của bà Tô, trong lòng chua xót nghĩ: “Vẫn là mình không tranh giành được, không sinh được con trai.”
Chưa đợi chị dâu hai Tô thương thân trách phận, Tô Noãn Noãn đã cắt ngang cô ấy.
“Chị dâu hai ơi, làm thịt con thỏ đi ạ!”
Thỏ? Chị dâu hai Tô căn bản không biết có thỏ.
“Ở trong bếp đó, mẹ giấu đi rồi.”
Chỉ chỗ đống củi cho chị dâu hai Tô, quả nhiên, thỏ đang thu mình ở đó, không ồn ào không động đậy.
Không hổ là hàng hệ thống, nhất định là hàng tốt!
Chị dâu hai Tô nhanh tay lột da thỏ, chặt thành miếng.
Tô Noãn Noãn lấy một cái bát đến phòng bà Tô múc một bát đường ra.
Xào rau cho một chút đường, tăng vị tươi ngon!
Biết tay nghề của chị dâu hai tốt, Tô Noãn Noãn cũng không chỉ tay năm ngón bên cạnh.
Quả nhiên, Tô Noãn Noãn nếm thử miếng thịt thỏ, trong tình huống ít muối ít dầu, món ăn do chị dâu hai làm ra vẫn thơm hơn những người khác làm.
Trong nhà ngoài chị dâu hai ra thì chỉ còn Tô Noãn Noãn thôi, chị dâu hai còn phải nấu canh nữa, cô ấy chỉ có thể nhờ Tô Noãn Noãn.
“Noãn Noãn, em có thể đi gọi mẹ và mọi người ăn cơm được không?”
“Vâng, chị dâu hai.”
Tô Noãn Noãn nghĩ bụng nhân tiện đi điểm danh lần cuối hôm nay.
Đến ruộng lúa, Tô Noãn Noãn điểm danh trước.
“Điểm danh!”
[Ting, chúc mừng ký chủ nhận được 3 cân mì sợi.]
Tô Noãn Noãn phát hiện hệ thống rất “ưu ái” con số 3 này, bất kể là gì, đều là con số 3.