Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Điểm Danh Để Làm Giàu

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Lời của bà Tô ở nhà họ Tô là thánh chỉ, bà đã lên tiếng rồi, mọi người không ai dám không nghe theo.

Chị dâu cả Tô rửa bát xong thì đun hai nồi nước lớn, trời quá nóng, bận rộn cả ngày đổ bao nhiêu mồ hôi, nếu không tắm thì sáng hôm sau sẽ bốc mùi.

Tô Noãn Noãn cũng đi tắm, không dám gội đầu.

Thứ nhất, đại đội Hướng Dương này còn chưa có điện, thứ hai, sau gáy cô còn một cục u lớn, chạm vào là đau.

Cho nên cô không gội.

Tô Noãn Noãn nằm sấp trên giường, không sai, là nằm sấp, không dám nằm ngửa, chạm vào gối rất đau, chỉ có thể nằm sấp mà ngủ.

Không biết nằm sấp bao lâu, cô mới ngủ được.

“Ông già, ông nói xem tại sao Noãn Bảo lại hiếu thảo như vậy chứ?”

Ông Tô không nói gì, ông hiểu bà già của mình, lúc này nói nhiều sai nhiều.

Ông nằm trên giường, mím môi, ông phải nói, đánh răng xong đúng là khác hẳn.

Bà Tô cũng không quan tâm ông Tô có đáp lời mình hay không, bà đếm số tiền mà nhà họ đã tiết kiệm bao năm nay.

“Noãn Bảo hiếu thảo với chúng ta, không thể để con bé buồn lòng được.”

Nghe bà nói vậy, ông Tô quyết định: “Cho con bé 5 đồng đi. Con bé cũng sắp phải đi học rồi.”

Bà Tô cũng có ý này, nhưng bà muốn ông già chủ động nói ra.

Ông già là người sẽ cùng bà sống cả đời, tôn trọng bà cả đời, bà cũng phải hỏi ý kiến của ông nhiều hơn.

Bà Tô hài lòng, rút ra 5 đồng từ số tiền đã tiết kiệm.

Thổi đèn, lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, bà Tô đã đến phòng Tô Noãn Noãn để năm đồng tiền dưới gối cô.

Miệng còn lẩm bẩm: “Sao mẹ có thể để Noãn Bảo chịu thiệt được chứ.”

Tô Noãn Noãn nghe thấy những lời này, trong lòng ấm áp, kiếp trước mẹ cô đâu có nói những lời tương tự.

Nhưng trời còn quá sớm, cô vẫn ngủ say, chỉ nghe thấy tiếng cửa kêu cót két.

Khi Tô Noãn Noãn tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, nhưng không có điện thoại, cô cũng không biết mấy giờ, nhà họ Tô cũng không ai dám đến làm ồn giấc ngủ của cô, nếu không, bà Tô tuyệt đối sẽ không tha cho người đó.

Hơn nữa với thực lực hiện tại của họ căn bản không mua nổi ba món lớn, chứ đừng nói đến đồng hồ.

Tô Noãn Noãn cũng hết cách, cô hiện tại căn bản không biết làm thế nào để kiếm tiền, chỉ có thể đi từng bước một.

“Điểm danh!”

[Ting, chúc mừng ký chủ nhận được hai mươi quả trứng gà, đã tự động đưa vào túi hệ thống.]

Trứng gà?

Không tệ không tệ, nghĩ đến vẻ mặt thèm thuồng của Tô Tiểu Bảo khi nhìn cô ăn trứng hấp.

Ừm, buổi tối mỗi người có thể chia nhau một miếng.

[Ting, hệ thống phát hiện đơn vị đo lường khác nhau, một ô có thể xếp chồng 999 quả trứng.]

Địa chủ Bạc Bì à!

Thà cứ đựng từng cân một, ít nhất một quả trứng còn chưa đến một cân.

Tô Noãn Noãn rời giường, cất số tiền bà cụ Tô cho vào tủ khóa lại trước, rồi đi đến nhà bếp.

Theo ký ức của nguyên chủ, có cơm để lại cho cô.

Quả nhiên, mở vung nồi ra xem, một quả trứng gà, một bát cháo hâm nóng trong nồi.

Tô Noãn Noãn đập đập trứng gà, vứt vỏ trứng vào bếp.

Trứng gà ta ở nông thôn đúng là ngon!

Tô Noãn Noãn ăn xong bữa sáng vẫn chưa thấy Tô Tiểu Bảo đâu.

Bọn chúng đi đâu rồi?

“Quỷ Nhật đừng chạy, tằng tằng tằng, xem súng của bản tướng quân đây này.” Lý Nhị Trụ cầm khẩu súng gỗ trong tay đuổi theo Tô Tiểu Bảo.

“Xông lên!”

Tô Tiểu Bảo lập tức không chạy nữa.

“Anh Nhị Trụ ơi, anh cho em chơi khẩu súng gỗ của anh một lát được không? Em cũng muốn làm tướng quân.”

Lý Nhị Trụ nhìn khẩu súng gỗ trong tay, đây là cha cậu ta làm cho cậu ta, vì cái khẩu súng này mà mông cậu ta còn đau đây này.

Nhưng Tô Tiểu Bảo là bạn thân nhất của cậu ta, cậu muốn chơi, cậu ta không thể không trọng nghĩa khí được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)