Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Điểm Danh Để Làm Giàu

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

“A, cứu mạng!” Kèm theo một tiếng thét chói tai.

Một chiếc xe tải đâm thẳng vào lan can cầu, một tiếng “ầm“.

Trong tích tắc, Tô Noãn Noãn vội vàng chuyển hướng tay lái, nhưng lại đâm thẳng vào cột điện bên cạnh.

Cột điện không chịu nổi lực tác động, đổ thẳng xuống chỗ ghế lái của Tô Noãn Noãn.

“Đây, trời muốn diệt tôi sao!” Đây là ý nghĩ duy nhất của Tô Noãn Noãn trước khi mất ý thức.

Xung quanh, tiếng thét, tiếng hít vào, tiếng nói chuyện, tiếng gọi 110, hỗn loạn một trận.

Một lát sau, xe cứu hỏa, xe cứu thương, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường vụ tai nạn.

Khi phát hiện ra Tô Noãn Noãn, cô đã tắt thở.

Và cứ như vậy, cô trở thành người duy nhất thiệt mạng trong vụ tai nạn này.

Lơ lửng trong không gian, Tô Noãn Noãn giật giật khóe miệng.

Gì đây? Vận may của cô tốt vậy sao? Cũng may là cô mất ý thức nhanh, nếu không một cái cột to như vậy đè lên người, thì đau đến mức nào chứ!

Nhìn xác thịt nát bét của mình đang nằm trong ghế lái.

Tô Noãn Noãn bỗng cảm thấy buồn bã, cô đã chết rồi.

Nhìn những nhân viên cấp cứu liên tục đi xuyên qua cơ thể trong suốt của mình, sát đến mức cô không kịp tránh.

Cha mẹ cô chắc sẽ không đau lòng đâu nhỉ?

Dù sao thì họ đã ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cũng đã có gia đình riêng.

Cả hai người đều không muốn cô - cái của nợ vướng víu này, còn vứt cô cho bà nội già yếu.

Nhưng cũng may, ít nhất mỗi tháng họ cũng gửi cho bà nội một khoản tiền ít ỏi, để hai bà cháu không bị đói.

Bà nội còn có một khoản lương hưu ít ỏi, nhờ số tiền đó mà cô mới có thể đi học.

Tất nhiên số tiền đó chỉ đủ để cô đi học hoặc không bị đói, nếu muốn mua gì đó thì không đủ.

Vì thế, vào các kỳ nghỉ hè cô đều phải đi làm thêm.

Cũng may thành tích học tập của cô xuất sắc, còn có một số học bổng.

Nếu không, đến quần áo cô cũng mặc rách rưới rồi.

Vậy nên ước mơ từ nhỏ của cô là kiếm thật nhiều tiền, rồi nuôi bà nội - người mình nương tựa vào.

Nhưng cô không ngờ, khi mình còn chưa tốt nghiệp đại học thì bà nội đã qua đời vì bệnh tật.

Điều này khiến Tô Noãn Noãn bỗng chốc mất đi mục tiêu phấn đấu.

Cô sống vật vờ trong một tháng rồi mới vượt qua được.

Hơn nữa cô cũng đã trưởng thành, từ khi đủ 18 tuổi, cha mẹ cô không còn gửi tiền nữa.

Không còn bà nội, đôi vợ chồng kia cũng không liên lạc với cô từ lâu.

Vậy nên, dù lần này cô chết, chắc cũng không có ai quyến luyến cô đâu nhỉ?

Nhưng thế giới này cũng chẳng có nơi nào đáng để cô lưu luyến, cô vốn đã là một kẻ cô đơn rồi.

Đúng lúc cô đang tự thương xót bản thân thì một hố đen đột nhiên xuất hiện, cuốn lấy cô.

Một cơn gió mạnh mẽ và đầy uy lực, khiến cô không còn chỗ để giãy giụa.

Tô Noãn Noãn cố gắng phản kháng nhưng vẫn bị hố đen cuốn vào.

Tô Noãn Noãn nhắm mắt chờ đợi vận rủi giáng xuống, nhưng kết quả là chẳng có gì xảy ra cả.

Cô mở mắt nhìn xung quanh cơ thể mình, vẫn trong suốt, không hề bị tổn thương gì.

Gió lốc có thể xé nát linh hồn đâu? Tô Noãn Noãn sờ soạng tứ chi lành lặn của mình, rồi kết luận, truyện tiểu thuyết toàn lừa người.

Tô Noãn Noãn im lặng một lúc rồi mới dành thời gian quan sát xung quanh.

Xung quanh tối đen như mực, dường như có một sự u ám nuốt chửng con người, chỉ có phía trước không xa là có chút ánh sáng.

Tô Noãn Noãn không phải là người ngồi chờ chết, cô đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhấc chân bước về phía nơi duy nhất có ánh sáng.

Thời gian trôi chậm rãi, Tô Noãn Noãn lê đôi chân nặng trĩu như đeo chì, nặng nề bước về phía trước.

Ánh sáng dần dần lớn lên, trong lòng Tô Noãn Noãn vui mừng khôn xiết.

Sắp rồi, sắp rồi! Hy vọng ở ngay trước mắt!

Mãi mới đến được nơi có ánh sáng, Tô Noãn Noãn không kịp xem xét tình hình xung quanh, ngất lịm đi.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)