Có người sẽ kiêng kỵ ngồi cùng xe với một sản phụ đang ở cữ, thế là khi trở về đại đội Tây Lĩnh, bọn họ vẫn dùng xe ba gác đẩy hai mẹ con Chu Vân Hoa như trước, dùng chăn mền quấn hai người bọn họ thật chặt mới lên đường.
Dọc đường đi, nụ cười trên mặt Lâm Ái Dân chưa bao giờ tắt, hiện tại ông ấy cũng là người có con trai, trăm năm nữa cũng không sợ có người nói xấu mình, bao nhiêu năm qua cả nhà ông ấy đã phải chịu rất nhiều khổ sở và chửi rủa vì không có con trai, hôm nay trên đường trở về báo tin vui, ông ấy còn lén khóc một lần.
Có con trai không những không lo bị mọi người trong đội coi thường mà giờ đây cũng không cần lo hai đứa con gái không có chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, Lâm Ái Dân lau nước mắt, cả nhà bọn họ cuối cùng cũng vượt qua khó khăn.
Từ nhà mẹ đẻ trở về đã là chạng vạng tối, Lâm Tú Quyên nhìn Tạ Viễn Chí bên cạnh một chút, nhỏ giọng nói: “Viễn Hướng và Viễn Đình chắc cũng sắp về đến nhà rồi, để em đi nấu cho hai đứa nó bát bánh canh.”
Hôm nay nhà họ Lâm bên kia ăn cơm sớm, nên vẫn chưa chuẩn bị cơm tối cho hai đứa nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây