Chu Xuân Hoa vỗ mạnh vào sau gáy cô ta: “Con bé chết tiệt kia, mày lại lười biếng nữa hả, nếu không phải tại mày thì nhà ta phải làm những việc này sao, còn không mau làm nhanh lên.”
Lâm Tú Mỹ tủi thân nhìn Chu Xuân Hoa: “Mẹ, con đã bảo không phải con mà, sao mẹ không tin con?”
“Phì, mày bớt giả vờ ngu ngốc cho tao, nếu mày không báo cáo thì Lâm Ái Quốc giày vò chúng ta làm gì, nhanh lên, còn cả đống chưa tưới kia kìa.” Chu Xuân Hoa quát lớn.
Lâm Tú Mỹ căm hận liếc nhìn Lâm Văn Dương, tại sao bây giờ Lâm Tú Quyên lại sống thoải mái như vậy, còn Chu Thần, không phải bị ép kết hôn với Từ Thiến sao? Cuộc sống của Lâm Tú Quyên gần đây sung sướng như thế chẳng lẽ anh ta không có ý định gì sao?
Trông nhà kho là một công việc nhàn nhã và nhàm chán, Lâm Văn Dương nhìn cả nhà phòng ba bón phân từ xa, vốn dĩ không thèm để ý tới, nhưng anh ấy lại có thể cảm nhận được ác ý trong mắt Lâm Tú Mỹ từ xa như vậy, suy nghĩ một chút, anh ấy chủ động đi về phía những người đang làm việc bên kia, cười chào hỏi: “Ông ba, bà ba, chú thím ba, mọi người đã vất vả rồi, hơn nửa đời người chưa từng làm việc này bây giờ lại phải trải nghiệm, đúng là làm khó mọi người quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây