Lâm Ái Quốc là trụ cột trong nhà, cho nên khi ông bị đưa tới công xã, Hồ Yến Hoa cũng bắt đầu luống cuống, hoang mang lo sợ không nghĩ được gì, bây giờ nghe bọn họ nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn chút, đúng vậy, nếu thật sự có chuyện gì thì đã sớm bị ủy ban cách mạng lôi đi rồi, đâu còn cần đến bên kia công xã, nghĩ như vậy, Hồ Yến Hoa bình tĩnh lại, kể lại mọi chuyện buổi sáng cho hai anh em nghe.
Lâm Tú Quyên cau mày: “Người trong công xã không nói nguyên nhân sao?” Báo cáo ít nhất phải có lý do mới đúng.
Hồ Yến Hoa lắc đầu: “Không, trực tiếp kéo cha con đến công xã, người trong đội đều trông thấy, ai cũng cười trên nỗi đau của người khác, có lẽ đã bắt đầu nghĩ xem ai là đội trưởng sản xuất mới rồi, không cần biết có làm đội trưởng nữa hay không, chỉ cần người không sao là được.” Thấy cả nhà bọn họ đang ngày càng hòa thuận, cầu trời đừng có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu Lâm Văn Dương lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là liên quan đến chuyện vườn trái cây, không phải hôm qua cha dẫn Tú Lệ đến vườn trái cây sao, chẳng lẽ bị người khác nhìn thấy rồi?”
“Việc này cha các con còn không nói với người trong đội sản xuất, sao công xã lại biết được.” Hồ Yến Hoa nói xong, ngẩng đầu nhìn bọn họ, một cái tên cùng lúc xuất hiện trong đầu ba người, Lâm Tú Mỹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây