Lâm Ái Quốc kinh ngạc nhíu mày, chuyện lần trước, chẳng lẽ cô ta cũng đọc cùng một cuốn sách với Lâm Tú Lệ? Nghĩ đến giọng điệu của cô ta lần trước, Lâm Ái Quốc vẫn lạnh lùng: “Cháu nói chuyện vườn trái cây?”
Lâm Tú Mỹ siết chặt lòng bàn tay khẽ nói: “Bác cả, lần trước cháu buột miệng mới nói ra những lời đó, bác không chỉ là bác ruột của cháu, cháu cũng là một thành viên của đại đội Tây Lĩnh, sao chúa có thể nói chuyện quan trọng như vậy ra ngoài, cháu tuổi còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, bác cả hãy tha thứ cho cháu.”
Lâm Ái Quốc cũng lười nghe cô ta tiếp tục đề xuất điều kiện gì tiếp theo, nói thẳng: “Cháu còn nhỏ tuổi sao lại biết những thứ này, người trong đội cả đời làm nông cũng không biết cách, chẳng lẽ cháu bị người ta lừa gạt.”
Lâm Tú Mỹ chết lặng trước câu hỏi trực tiếp của Lâm Ái Quốc, không phải lúc này ông nên vui mừng hỏi cô ta xem là cách nào, sau đó lợi dụng tình thế mà xin một suất đề cử sao?
“Sau này tốt nhất đừng tùy tiện nói ra loại lời này, nếu bị người ác ý nghe được báo cáo, đến lúc đó bị lôi đi cải tạo, ngay cả chỗ khóc cũng không có, cháu đi đi, hôm nay bác sẽ coi như không nghe thấy gì.” Lâm Ái Quốc trầm giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây