Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Lâm Văn Dương và Hồ Mỹ Diễm. Hồ Yến Hoa lườm Lâm Tú Quyên một cái: “Còn nửa tháng nữa, con liệu mà ngoan ngoãn cho mẹ.” Nói xong bà quay người ra khỏi phòng.
Đợi bóng lưng Hồ Yến Hoa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng Lâm Tú Quyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô tính toán, hôm nay vừa tròn mười lăm ngày. Nếu trước đây mình đã kiên trì được mười lăm ngày, thì lần này cũng có thể kiên trì được. Nghĩ đến đây, cô nắm chặt tay, tự cổ vũ mình.
Tạ Viễn Chí thấy hành động của cô thì không nhịn được cười, rồi khẽ nói: “Không tắm được thì cũng có thể dùng nước ấm lau người mà, vài hôm nữa anh xách nước cho em lau, đảm bảo không để mẹ phát hiện.” Dù sao hôm nay cũng đã tắm rồi, sau này cách vài hôm lau một lần chắc cũng không có vấn đề gì.
Mắt Lâm Tú Quyên lập tức sáng lên, rồi ném cho Tạ Viễn Chí một ánh mắt tán thưởng. Một lúc lâu sau, Lâm Tú Quyên đột nhiên phản ứng lại, Tạ Viễn Chí tích cực giúp đỡ như vậy, đồng ý cho mình tắm, chắc chắn là vì chê mình quá lôi thôi rồi. Sao anh có thể chê mình được chứ?
Lâm Tú Quyên càng nghĩ càng tức giận. Đúng, cô đã nửa tháng không tắm rồi, nhưng ai cũng có thể chê cô, chỉ riêng Tạ Viễn Chí là không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây