Lâm Tú Quyên uống một ngụm canh rồi mới gật đầu, đoạn nói: “Em ngủ say quá, họ bế con đi em cũng không biết.”
“Đó là vì em mệt quá rồi. Ăn đi, ăn xong ngủ một giấc thật ngon, con có bọn anh trông chừng rồi, không cần lo lắng.” Tạ Viễn Chí vừa mới nghe Tiền Ái Anh nói cô lại lo lắng chuyện con bị bế nhầm trong phòng sinh. Chắc là những tin tức đời sau đã ảnh hưởng đến cô. Nhưng hình như chính anh cũng vậy, tuy không nói ra, nhưng từ khi y tá giao con cho anh, anh cố gắng không tiếp xúc với người khác, trong lòng cũng sợ cái “lỡ như” đó.
Lâm Tú Quyên ăn rất ngon miệng, ăn sạch sành sanh bánh bao và canh sườn Tạ Viễn Chí mang đến. Tạ Viễn Chí thấy vậy vội hỏi: “Ăn no chưa, nếu chưa đủ anh về nhà mang thêm.” Lượng đồ ăn hôm nay mang đến nhiều hơn khẩu phần ăn thường ngày của cô.
Lâm Tú Quyên vội xua tay: “Không cần đâu, em ăn no căng rồi, cảm giác bánh bao như nghẹn ở cổ họng ấy.” Lâm Tú Quyên nói xong đưa tay xoa bụng mình.
Tạ Viễn Chí đưa tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, rồi cười nói: “Đâu có khoa trương đến vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây