“Chỉ cần là con em sinh, anh đều thích. Cho nên có nó là đủ rồi.” Tạ Viễn Chí nói xong liếc nhìn đứa bé đỏ hỏn bên cạnh Lâm Tú Quyên một cái.
Hồ Yến Hoa vốn đứng bên cạnh, thấy hai người cứ nói những chuyện vô bổ như vậy, vội bước tới: “Những chuyện này để sau hãy bàn, Tú Quyên con ngủ một lát đi, Viễn Chí con về nhà múc ít canh qua đây.”
Lúc Tiền Ái Anh hầm canh đã tính đến khả năng Lâm Tú Quyên sinh vào nửa đêm, nên nồi canh lớn ngoài chút muối ra thì không cho thêm gì cả. Canh hai vợ chồng Lâm Văn Dương mang qua trước đó là múc riêng ra rồi mới cho thêm gia vị.
Hồ Yến Hoa nói xong lại hỏi Lâm Tú Quyên: “Có ăn bánh bao không, hôm qua hấp vẫn còn, để Viễn Chí hâm nóng rồi mang qua cùng với canh.”
Hồ Yến Hoa không nói thì thôi, vừa nói Lâm Tú Quyên đã cảm thấy đói đến mức bụng dính vào lưng, sinh con quả nhiên là một việc tốn sức. Cô vội gật đầu: “Có ăn ạ, con đói quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây