Trong phòng sinh vang lên đủ loại tiếng la hét thảm thiết. Lâm Tú Quyên có chút yếu ớt cười với Hồ Yến Hoa: “Không sao đâu mẹ, vẫn trong phạm vi con chịu đựng được.” Vừa rồi Tạ Viễn Chí đã căng thẳng đến mức đi đứng lóng ngóng, cô sợ mình kêu thành tiếng anh sẽ càng lo lắng hơn, nên cố gắng không kêu.
Lâm Tú Quyên ăn cơm trưa xong mới bắt đầu chuyển dạ, nên lúc này cũng không đói. Hồ Yến Hoa đoán nhanh nhất cũng phải đến nửa đêm về sáng mới sinh, trong lòng tính toán lát nữa về nhà làm cho Lâm Tú Quyên chút đồ ăn cô thích, như vậy mới có sức để sinh.
Tạ Viễn Chí ở ngoài phòng sinh nghe thấy đủ loại tiếng la hét bên trong, duy chỉ không nghe thấy tiếng la của Lâm Tú Quyên. Anh đoán chắc cô sợ mình lo lắng nên mới không kêu thành tiếng. Nghĩ đến đây, anh không khỏi lắc đầu, đến lúc này rồi còn phải để ý đến anh làm gì.
Hồ Yến Hoa vốn định về, nhưng nhìn thấy Tạ Viễn Chí ở ngoài phòng sinh như kiến bò trên chảo nóng, lập tức lại thôi ý định đó. Anh là đàn ông, lại không có kinh nghiệm, lát nữa cứ để anh ra tiệm cơm quốc doanh mua ít thịt kho tàu gì đó là được.
Lâm Tú Quyên nghe thấy giường bên cạnh vẫn còn sản phụ đến từ tối qua, cô vội đưa tay xoa bụng mình, thầm niệm: “Con ơi, con phải cố gắng lên, con đã vội vàng muốn ra ngoài như vậy thì mau ra đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây