“Mọi người yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Với lại, mọi người không tin con thì cũng phải tin Tạ Viễn Chí chứ.” Lâm Tú Quyên thấy vẻ mặt không tin tưởng của họ, nhất thời có chút đau đầu.
“Cũng đúng, xem ra mẹ còn phải đi dặn dò Viễn Chí một lượt nữa mới được.” Trong mắt Hồ Yến Hoa, Tạ Viễn Chí đáng tin cậy hơn Lâm Tú Quyên nhiều.
Lâm Tú Quyên nhìn bóng lưng Hồ Yến Hoa rời đi không nhịn được ôm trán, cô không đáng tin đến như vậy sao? Cúi đầu là có thể nhìn thấy cái bụng nhô cao của mình. Giai đoạn cuối thai kỳ, các bà mẹ tương lai thật sự không dễ dàng gì. Phía trên thai nhi chèn ép dạ dày, mỗi lần ăn không được bao nhiêu đã thấy no, phía dưới lại chèn ép bàng quang, một đêm cô phải dậy mấy lần.
Còn chuyện chuột rút, có lẽ do giai đoạn đầu cô vẫn luôn uống canh xương, nên cũng chưa gặp phải. Nghĩ vậy, cô cũng coi như may mắn rồi.
Cùng với việc tháng thai của Lâm Tú Quyên ngày càng lớn, buổi tối Tạ Viễn Chí càng trở nên nhạy cảm hơn. Lâm Tú Quyên chỉ cần trở mình một cái là anh có thể tỉnh ngay, xác định cô ngủ rồi anh mới tiếp tục nhắm mắt. Cho nên khoảng thời gian này anh gầy đi không ít.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây