“Ừm, Tú Lệ con yên tâm, lý lẽ mẹ đều hiểu, chỉ là nhất thời vẫn chưa quen được.” Lên thành phố một thời gian, tâm trạng của Chu Vân Hoa đã tốt hơn trước nhiều.
“Mẹ hiểu là được rồi. Dù người ngoài có nói gì hay bàn tán gì cũng không quan trọng. Cuộc sống là của mình, sướng khổ tự mình biết, chúng ta tự biết mình sống tốt là được rồi.” Lâm Tú Lệ nghĩ đến hơn một năm nữa mình sẽ đi học đại học, nếu Chu Vân Hoa vẫn giữ tính cách này thì chẳng phải sẽ lo lắng đến chết sao?
Vì những món ăn còn thừa trong tiệc cưới đều để người trong đội gói mang về, nên đến khi tiệc tan, những người trong đội giúp đỡ cũng nhanh chóng cùng nhau dọn dẹp đồ đạc, vì thế lúc này sân phơi đã sạch sẽ quang đãng.
Lâm Văn Hải đưa con cho Tiền Ái Anh, rồi lại hô hào những người khác cùng nhau trả lại bàn ghế. Chẳng mấy chốc sân phơi đã trở lại vẻ rộng rãi như cũ. Lâm Tú Quyên nhìn Lâm Văn Hải vác bàn ghế đi, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Biết thế này thì làm luôn đám cưới với tiệc đầy tháng một thể cho rồi. Tháng sau lại phải đi mượn bàn ghế một lần nữa, chẳng phải quá phiền phức sao?”
“Mẹ cũng muốn vậy, nhưng lại sợ người trong đội nói chúng ta tính toán quá.” Rõ ràng nhận tiền mừng hai lần mà chỉ đãi tiệc một lần. Cho nên ý nghĩ đãi một lần đó vừa lóe lên trong đầu Hồ Yến Hoa đã bị bà gạt đi ngay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây