Đợi Hồ Yến Hoa đi rồi, mẹ Hồ Mỹ Diễm có chút trách móc nhìn cha Hồ Mỹ Diễm: “Họ đồng ý nhanh như vậy, chắc chắn trong tay không thiếu tiền, sao ông không nói tám trăm tám mươi đồng.”
Cha Hồ Mỹ Diễm cũng không ngờ tới: “Tôi nghĩ họ đều là người nhà quê, nếu nói nhiều quá lỡ dọa người ta chạy mất thì sao?”
“Thôi, sáu trăm sáu mươi đồng thì sáu trăm sáu mươi đồng. Dù sao tiền con bé đó mua suất việc trước đây cũng là nó tự trả. Họ đã vội cưới như vậy, của hồi môn cứ chuẩn bị mấy cái chăn bông là được rồi. Còn những thứ khác thì nói thời gian gấp gáp, chúng ta không kịp chuẩn bị.” Mẹ Hồ Mỹ Diễm thầm tính toán, của hồi môn của con gái bà thím Chu hàng xóm là tứ đại kiện, đó là vì người ta gả cho người thành phố. Còn họ thì thôi, nhà họ Lâm đều là người nhà quê, không cần của hồi môn tứ đại kiện làm gì.
Lâm Văn Dương trước đây cùng Lâm Tú Quyên làm tương, dành dụm được không ít tiền, nên định tự lo tiền thách cưới. Hồ Yến Hoa lắc đầu: “Tiền của con cứ giữ lấy, đợi con cưới xong chúng ta có thể chia nhà rồi. Mẹ với cha con bây giờ vẫn còn làm được, nên không theo ai cả, hai anh em con tự bàn bạc xem mỗi tháng đưa cho chúng ta bao nhiêu là hợp lý.”
Hồ Yến Hoa nói xong liếc nhìn Lâm Văn Hải và Tiền Ái Anh: “Năm đó thằng cả cưới, tiền thách cưới không nhiều, nên lúc Văn Dương đưa tiền thách cưới mẹ cũng bù cho các con ba trăm. Bây giờ các con cũng coi như đã ổn định ở thành phố rồi, căn nhà cũ ở quê cũng chỉ có mấy gian, sau này chúng ta không còn nữa, các con cứ chia đều là được.” Còn Lâm Tú Quyên, bà cũng có để dành tiền cho cô, nhưng lời này thì không cần thiết phải nói cho họ biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây