“Thật không?” Tạ Viễn Chí có chút nghi ngờ nhìn cô, dù sao chỉ mới qua một đêm, sự thay đổi này của cô có hơi nhanh quá không.
“Đúng vậy, nếu không phải tự trải qua, em cũng không dám tin.” Nói rồi cô kể lại giấc mơ tối qua cho anh nghe, cuối cùng cúi đầu nhìn bụng mình nói: “Chắc là con biết em sợ nên cố ý đến an ủi em.”
Nghĩ như vậy, Lâm Tú Quyên cảm thấy đứa bé trong bụng mình chính là thiên thần nhỏ của cô.
“Vậy là con trai à?” Tạ Viễn Chí nói câu này, lông mày nhíu chặt. Không phải anh không thích con trai, chỉ là so sánh thì anh hy vọng là con gái hơn. Mang thai quá vất vả, anh không nỡ để cô sinh thêm, nên anh cảm thấy có một cô con gái giống cô là tốt nhất.
“Trong mơ là vậy, còn sinh ra là trai hay gái thì em không biết?” Lâm Tú Quyên thì thấy không sao cả, trai hay gái cũng như nhau. Nói xong cô liếc nhìn anh, thấy anh nhíu mày, có chút không vui: “Sao, chẳng lẽ anh không thích?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây