“Hôm nay còn định qua nhà chị Hồ hỏi chuyện Mỹ Diễm, thế mà quên béng mất.” Nói đến cuối cùng, giọng Lâm Tú Quyên có chút bực bội.
Tạ Viễn Chí không khỏi bật cười, anh còn tưởng chuyện gì to tát. Anh đưa tay xoa lưng cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, thời gian còn nhiều mà, em cứ ngủ trước đi, ngủ dậy rồi anh đưa em đi nhé?”
Lâm Tú Quyên ngáp một cái, rồi nhìn anh, giọng có chút ngái ngủ: “Còn anh thì sao, anh không ngủ à?”
“Anh đi cùng anh cả với mọi người chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.” Có vài thứ cần phải nấu trước, tiện thể hầm trước một nồi canh, rồi chiên trước ít lạc rang để ăn vặt.
“Ồ, vậy em ngủ một lát.” Chưa đầy năm phút, Lâm Tú Quyên đã ngủ say sưa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây