Gần trưa rồi, Chu Vân Hoa và Lâm Ái Dân đương nhiên giữ cả nhà họ lại ăn cơm. Chu Vân Hoa vào bếp nấu cơm, Lâm Tú Lệ vốn định phụ giúp thì bị Hồ Yến Hoa ngăn lại. Bà cười nói: “Tú Lệ, con cứ ở đây nói chuyện với chị Quyên con, tiện thể trông chừng Tú Bình với Văn Giang.”
Lâm Tú Quyên lúc này mới thấy Lâm Văn Giang đang ngủ say sưa đằng kia. Có lẽ do thường xuyên ăn đồ từ nông trại của Lâm Tú Lệ, Lâm Văn Giang trông trắng trẻo bụ bẫm, vô cùng đáng yêu. Lòng Lâm Tú Quyên nhất thời mềm nhũn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ không biết đứa bé trong bụng mình sinh ra có đáng yêu như vậy không?
Lâm Tú Lệ nhìn người bên cạnh đột nhiên cười một nụ cười dịu dàng, cũng bất giác cong môi. Xem ra những lời người khác nói trước đây đều là thật, người mang thai quả nhiên toàn thân đều toát lên vẻ đẹp của phụ nữ.
Lâm Tú Quyên lúc này trông dịu dàng vô cùng. Bình thường tuy Lâm Tú Quyên trông có vẻ hiền hòa, nhưng lại không có được sự dịu dàng toát ra từ tận đáy lòng như bây giờ.
Lâm Tú Quyên mãi mới dời được ánh mắt khỏi người Lâm Văn Giang, thì bắt gặp Lâm Tú Lệ đang tủm tỉm cười, nhất thời có chút ngượng ngùng. Cô đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc mai trước trán, khẽ nói: “Từ khi mang thai, hình như chị cứ bất giác để ý đến trẻ con.” Nói xong, cô không nhịn được vỗ vỗ má mình, thói quen này cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây